Đảng trưởng DCSVN Nguyễn Phú Trọng trong suốt những năm qua đã miệt mài nuôi dưỡng và dung túng cho Tô Lâm và bộ máy Công An của hắn để củng cố quyền lực của đảng và tham vọng cầm quyền của cá nhân của mình. Chính Trọng là người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước cái Đảng Cộng sản quái thai của y về đại nạn kiêu binh của công an đang hoành hành trong thượng tầng cấu trúc của Đảng. Hơn thế nữa Trọng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước toàn dân về tội danh phản quốc khi để cho nạn kiêu binh của công an hoành hành gây ra những bất ổn xã hội chính trị trên bình diện quốc gia.
Để tiếp nối chương trình phát thanh tối hôm nay, trong tiết mục DNDL kính mời quí thính giả theo dõi bài viết của Thu Hà với tựa đề Nạn “kiêu binh” dưới triều đại Nguyễn Phú Trọng được đăng trên trang Báo Tiếng Dân qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Thu Hà
Sử Việt chép rằng, thời Lê Trung Hưng, vua Lê chỉ
là bù nhìn, quyền lực thật sự nằm trong tay chúa Trịnh. Tuy nhiên còn có một lực
lượng khác từng thao túng cả vua Lê lẫn chúa Trịnh, thậm chí thế lực này còn
quyết định chọn người lên ngôi, hoàn toàn thao túng Triều đình, đó chính là lực
lượng kiêu binh.
Bởi họ đã đóng góp nhiều công lớn, nên được vua,
chúa tin dùng làm quân túc vệ, lại được vua chúa nuông chiều, nên quân “Tam phủ”
sinh ra thói kiêu căng, xem thường luật vua, phép nước, dẫn đến lũng đoạn triều
chính, dân tình lầm than, khổ sở.
Hiện nay, dưới triều Nguyễn Phú Trọng, nạn “kiêu
binh” từ Bộ Công an cũng tiếm quyền, thao túng quyền lực, bắt cả Bộ Chính trị,
Ban Chấp hành Trung ương làm con tin. Khởi nguồn của nạn kiêu binh này là do
ông Nguyễn Phú Trọng. Ba vụ việc sau đây, có thể thấy ông Trọng đã dung túng Bộ
Công an ra sao:
– Để thoả mãn danh dự cá nhân, ông Trọng sẵn sàng bất
chấp các quy tắc ngoại giao, thông lệ quốc tế, bật đèn xanh cho Tô Lâm đưa mật
vụ sang Đức, bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về nước. Chưa hết, vì tiêu diệt phe
nhóm chính trị, củng cố quyền lực, ông Trọng cho bắt Uỷ viên Bộ Chính trị Đinh
La Thăng, quản thúc (giam lỏng) Thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh mà không
cần có ý kiến của Ban Chấp hành Trung ương hoặc Quốc hội.
– Ông Trọng biết rất rõ, “án tại hồ sơ” việc bộ trưởng
Tô Lâm dính rất sâu trong vụ Mobifone mua AVG bằng các văn bản “Tối mật”, nhưng
ông ta vẫn làm ngơ, bỏ qua. Phạm Nhật Vũ, kẻ hưởng lợi 5800 tỉ trong phi vụ
này, đã đưa hối lộ cho các quan chức hơn 6 triệu Mỹ kim, lại được Bộ Công an của
Tô Lâm đề nghị cho hưởng “chế độ hình sự đặc biệt” để Vũ chỉ phải nhận mức án 3
năm tù.
– Ông Trọng ủng hộ chủ trương của Tô Lâm và Bộ Công
an, nửa đêm mang hàng ngàn quân đi tấn công thôn Hoành, Đồng Tâm, “tiêu diệt” đảng
viên 58 tuổi đảng Lê Đình Kình, bắt hết con cháu ông Kình mà không cần bất kỳ một
cuộc hòa giải, vận động, hay bản án xét xử của bất kỳ phiên tòa nào.
Từ tiền lệ đó, Bộ Công an núp dưới cờ “chống tham
nhũng không có vùng cấm”, trở nên lộng quyền và bước qua mọi rào cản pháp lý.
Nếu như từ năm 2016 về trước, Bộ Công an luôn chờ hồ
sơ chuyển từ Ủy Ban Kiểm tra Trung ương, Thanh tra Chính phủ để khởi tố điều
tra, thì nay, Bộ Công an không cần kết luận của Ủy Ban Kiểm tra Trung ương hay
đề nghị của Thanh tra Chính phủ.
Bộ Công an xem như không có hai cơ quan này, họ
ngang nhiên xông vào trụ sở làm việc bắt Ủy viên Trung ương là bộ trưởng, bí
thư các tỉnh thành, bắt chủ tịch Hội Đồng Nhân dân, chủ tịch UBND… mà không cần
thông báo cho các tổ chức đảng ủy ở những nơi đó.
Ông Trọng đã xem Bộ Công an là thần bảo hộ của đảng,
là công cụ bảo đảm sự tồn tại của đảng, nên o bế, dung túng lực lượng công an,
biến họ trở thành kiêu binh hung hãn, côn đồ, coi thường nhân phẩm, mạng sống của
dân.
Kiêu binh “thời đại Hồ Chí Minh” tham nhũng, hối lộ,
mua sao vạch, bán phẩm hàm, mà không ai dám điều tra, tố cáo, chỉ trích. Công
an đánh người, bắn người, bắt bớ, tra tấn khi giam cầm, dẫn đến những cái chết
tức tưởi của dân, hoặc thương tích đầy người, thân tàn ma dại… nhưng luôn được
bao che, không hề bị truy tố.
Những đại biểu nào chất vấn gay gắt bộ trưởng Bộ
Công an, phê phán công an giữa nghị trường, không sớm thì muộn, cũng bị gài bẫy,
bắt giam.
Ai dám đưa công an vào vòng tố tụng, khi đứng đầu
cơ quan khởi tố điều tra là Bộ Công an (đại tướng CA Tô Lâm), cơ quan truy tố
Viện Kiểm sát (thượng tá CA Lê Minh Trí) và cơ quan xét xử Toà án Tối cao (thiếu
tướng CA Nguyễn Hoà Bình)?
Kiêu binh thời nay đã không còn đứng canh cửa ngoài
phủ, bảo vệ cấm cung, cảnh vệ mục tiêu… mà kiêu binh đang ngồi trong triều
đình, luận bàn chuyện quốc gia, chính sự.
Sai lầm của ông Trọng đã giúp Bộ Công an cài cắm
người của mình vào tất cả cơ quan đầu não.
Chỉ vì “còn đảng còn mình”, nên ông Trọng đã tạo điều
kiện cho lực lượng Bộ Công an ngày càng đông đúc, hung hãn. Ông Trọng trao cho
đám kiêu binh cái quyền “tiền trảm hậu tấu”, để nay họ quay sang tiếm quyền,
khuynh loát, nắm thóp cả Ban Chấp hành Trung ương và hệ thống chính trị từ
trung ương đến 63 tỉnh thành, hòng đưa ra yêu sách, sắp xếp nhân sự cấp cao.
Không cần kể dông dài, nhưng mọi người đều thấy Bộ
Công an đang kiểm soát gần như tất cả các cơ quan hành pháp, lập pháp và tư
pháp, mở đường cho việc Tô Lâm ngồi vào ghế tổng bí thư.
Lần lượt các nguyên thủ quốc gia, “ngũ trụ” triều
đình như Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ, Trương Thị Mai đều bị
đám kiêu binh “cưa ghế”, phế bỏ quyền lực, theo đúng một kiểu quy trình. Đến thời
điểm này, có thể nói, “vua” Nguyễn Phú Trọng đã thật sự mất hết quyền lực.
Sắp tới, sẽ có những cuộc thanh trừng, đàn áp khốc
liệt. Các nhà hoạt động nhân quyền, những tiếng nói phản biện, những phản ứng
trong dân chúng và ngay cả trong đảng cũng sẽ cùng chung số phận.
Kiêu binh đang lên ngôi. Vết nhơ thời vua Lê, chúa Trịnh đã, đang và sẽ lặp lại một lần nữa trong lịch sử hiện đại Việt Nam. Buồn thay!
No comments:
Post a Comment