ĐcsVN, dưới sự lãnh đạo của đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng, chủ trương áp đặt độc tài toàn trị, ưu tiên bảo vệ đặc quyền đặc lợi của thành phần lãnh đạo chóp bu để củng cố và duy trì quyền lực tuyệt đối của Đcs. Chính chủ trương phản động này đã tạo nên quốc nạn tham nhũng bật nhất trên thế giới, gây lũng đoạn nghiêm trọng từ thượng tầng kiến trúc đến hạ tầng cơ sở mọi cấp mọi ngành. Và rồi, cái huấn thị quái thai của ông Trọng rằng tòa án cần thể hiện “tính nhân văn” trong xét xử, được chính ông và bè lũ tay sai ra rả khoát lác xưng tụng chỉ là một trò hề bôi bác, tạo điều kiện cho bọn đảng viên tham quan phản quốc chạy án một cách trắng trợn.
Để tiếp nối chương trình phát thanh tối hôm nay, trong tiết mục ĐNĐL kính mời quí thính giả theo dõi bài viết của Kông Kông với tựa đề “Án nhân văn” được đăng trên trang Đàn Chim Việt qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Kông KôngHiện đang có bao nhiêu đảng viên quan chức từ thượng tầng kiến trúc đến hạ tầng cơ sở mọi cấp, mọi cơ quan, mọi nơi liên quan đến tham nhũng? Hàng trăm? Hàng ngàn? Hàng chục ngàn? Muốn biết chính xác thật khó và cũng không thể cho dù có lùng sục tìm kiếm trên Google. Vì con số đó liên tục thay đổi, phải update hàng ngày, do thể chế chính trị độc đảng đẻ ra nó. Giống như bắt ruồi trên xác chết thú vật. Số bắt được thật đáng ghê sợ nhưng có hạng, còn biết số trứng ruồi đẻ ra thì vô phương!
Vì thế đảng muốn quảng cáo chuyện “đốt lò”. Báo chí được phép tham dự các phiên xử tham nhũng. Họ có thể ghi nhận và khai thác thêm phần tranh luận giữa công tố và luật sư bào chữa, ví dụ bị cáo cựu Trưởng phòng điều tra Bộ công an Hoàng Văn Hưng khẳng định trong cái vali anh ta nhận chỉ có 4 chai rượu thay vì 450 ngàn đô la mà bên công tố đuối lý, cãi không lại. Qua đó bộ mặt của tòa có vẻ bớt lem luốc hơn chút đỉnh so với những phiên xử “bọn phản động” chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà bản án lên tới 5 năm, 10 năm, 15 năm tù.
Tòa xử bọn tham nhũng cũng để tuyên truyền. Nhưng lại phản tuyên truyền vì chuyện “gia đình có công với cách mạng” và chuyện “nộp tiền khắc phục hậu quả”.
– Chuyện “gia đình có công với cách mạng” thì thử hỏi có quan chức nào, đặc biệt loại trung ương quản lý, không phải xuất thân từ gia đình có công với cách mạng? Hàng trăm loại đảng viên đó là “thành phần ưu tú” được đảng đào tạo đặc biệt để lãnh đạo, cái gọi là “cán bộ nguồn”, tại sao phạm pháp? Trong lúc các nước tự do dân chủ chẳng hề có “cán bộ nguồn”, chẳng hề có “gia đình có công với cách mạng” lại làm việc xuất sắc mà hiếm khi phạm pháp? Đơn giản chỉ vì thể chế dân chủ tự do dùng người tài, không quan tâm đến đảng phái. Rất nhiều người khi làm việc cho chính phủ phải chịu thiệt hại lớn về kinh tế cá nhân nhưng họ chấp nhận, vì đó là vinh dự được phục vụ đất nước.
Chế độ cộng sản hiện tại thì ngược lại. Đảng viên dùng bạc triệu (đô la) để chạy chọt vào các chức vụ nào đó, gọi là “chạy chức”. Mỗi chức vụ giá khác nhau. Chức vụ béo bở thì nhiều cơ hội tốt hơn để làm giàu. Khi mục đích là làm giàu thì chuyện buôn thần, bán thánh, đục khoét công quỹ, tham nhũng là đương nhiên. Chỉ khác là bị lộ và chưa bị lộ.
– Chuyện “nộp tiền khắc phục hậu quả” mới xảy ra từ đầu năm 2023 vì trước đó xử tù tội phạm còn tài sản tham nhũng không thu hồi được nên đảng mới nghĩ ra cách “nộp tiền khắc phục hậu quả”. Là cách đảng làm tiền bọn tham nhũng. Nói khác đi, là hợp pháp hóa cho bọn chúng dùng tiền để chạy án. Như tiền triệu đô gia đình bọn chúng chạy án trong hai phiên tòa “chuyến bay giải cứu” và “Việt Á” mọi người đều biết.
Đảng đã thu hồi được một số tiền còn nạn nhân do tham nhũng gây ra chẳng thấy ai nói đến.
Đảng thể hiện “tính nhân văn” như vậy nên trước tòa bọn tội phạm kể lể “công trạng”, “xin tha thứ”, “xin khoan hồng”, “xin lỗi đảng” mong được giảm án, được sớm trở về chăm sóc cha mẹ già yếu, con thơ bệnh tật… sau khi “nộp tiền khắc phục hậu quả”. Những bộ mặt hãnh tiến lúc tại chức bỗng rúm ró, nhàu nát khi van xin tự nó nói lên bản chất “cán bộ nguồn”, cũng là bản chất chế độ! Án chung thân của Hoàng Văn Hưng chỉ còn 20 năm tù là ví dụ.
Như vậy tòa án là của đảng. Đảng xử đảng viên. Là loại tòa ngụy trá, không có sự độc lập của ngành tư pháp như các nước theo thể chế có tam quyền phân lập.
Vì thế các đảng viên công tố nói về “gia đình có công với cách mạng”, về “công trạng”, về “tiền khắc phục hậu quả” của tội phạm để đề nghị giảm án. Các đảng viên chánh án dựa vào đó để tuyên án. Còn hậu quả tham nhũng thì trút lên đầu người dân, phải còng lưng đóng thuế.
Nhấn mạnh “tính nhân văn” của các phiên xử dành cho cán bộ sai phạm, tiếc là ông Nguyễn Phú Trọng quên béng hình ảnh các nhà thiêu không kịp xác trong đại dịch covid. Ông quên béng tình cảnh cả triệu người tìm con đường sống, phải chạy trối chết khỏi Sài Gòn, nhưng bị ép buộc quay lại nhà trọ theo lệnh “ai ở đâu ở đó” bất kể họ có thể chết vì đói chứ chưa nói đến covid. Ông quên béng hình ảnh trẻ thơ bị tách rời cha mẹ, trùm áo quần bảo hộ dắt ra xe chở đi tập trung trong đêm tối. Ông quên béng những hũ tro cốt (chưa chắc đúng tên người chết) giao cho thân nhân mà lúc bị đưa đi tập trung đang khỏe mạnh, “dương tính” chỉ vì que xét nghiệm dỏm, sau đó bị lây nhiễm rồi chết tại bệnh viện dã chiến, điều mà Bí thư Sài Gòn đã nói ra sự thật, đó là tập trung họ ở đó “không biết để làm gì” vì thiếu tất cả mọi chuẩn bị y tế cần thiết…
Ngay trong thời điểm đau thương khủng khiếp như thế mà cán bộ nòng cốt của ông đảng trưởng không có chút lương tri tối thiểu lại chỉ lo cấu kết với nhau thành hệ thống, biến đại họa covid thành cơ hội ngàn năm có một để tham nhũng!
Đảng viết ra Hiến pháp. Trong Hiến pháp ghi “Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện”. Ông Nguyễn Phú Trọng là đảng trưởng, đang lãnh đạo toàn diện ở nhiệm kỳ thứ Ba. Chính ông nhiều lần nhấn mạnh “việc tuyển chọn nhân sự vô cùng quan trọng”. Tất cả “nhân sự vô cùng quan trọng” đó đều được chính ông tuyển chọn và ban cho chức vụ.
Nói cách khác, chính ông chọn “củi” rồi cũng chính ông phải “đốt lò” là do thể chế chính trị độc đảng của ông đẻ ra, đơn giản đến như thế mà ông không thể hiểu? Thể chế đó đã sụp đổ ngay tại cái nôi của nó là Liên bang Xô Viết và Đông Âu ông cũng không hề biết? Và cũng chính ông xác nhận sự mơ hồ của nó khi nói “đến cuối thế kỷ này chưa chắc có XHCN”.
Tất cả diễn ra hàng ngày, ngay trước mắt, mà chưa hề nghe ông nhận lãnh trách nhiệm.
Đảng trưởng không nhận trách nhiệm thì đảng viên cũng noi theo. Nhận trách nhiệm trở thành ngu, chỉ tự hại bản thân! Do đó họ làm ngơ để tiếp tục công tác. Đã tốn tiền chạy được chức thì phải thu lại cả vốn lẫn lời càng nhanh càng tốt, phòng khi bị lộ thì “nộp tiền khắc phục hậu quả”. Chấp nhận cái án nhẹ hều để sau đó tận hưởng suốt đời, đến cả đời cháu, chắt cũng không hết.
Ông đảng trưởng có “quý danh”, không biết do ai đặt, nhưng người nào đọc được sách báo cũng thừa biết. Việc ông không thấy, không hiểu được nguyên nhân đưa đến đại họa tham nhũng, đưa đến sự táng tận lương tâm của đảng viên dù đích thân ông tuyển chọn họ thì cái “quý danh” đó tự nó nói lên tất cả.
Ai đó đã đặt “quý danh” cho ông đảng trưởng từ cả chục năm về trước quả thật là tinh tế.
(13/1/2024)
No comments:
Post a Comment