Kính thưa quý thính giả, Đảng CSVN cướp và duy trì quyền lực bất chính nên lúc nào cũng lo sợ bị nhân dân lật đổ. Chính vì thế họ lợi dụng việc chống dịch để huy động quân đội vũ trang hầu tàn sát nhân dân khi cần. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần bình luận của Nguyễn Hữu Vinh với tựa đề: “Dùng AK bắn virus và thất bại đầu tiên” sẽ được Nguyên Khải trình bày để kết thúc chương trình phát thanh DLSN tối hôm nay
Nguyễn Hữu Vinh
Bỗng nhiên, Sài Gòn tràn ngập lính và thiết bị chiến tranh.
Người ta đã thấy hàng đoàn xe bọc thép đi kèm xe bắt người, xe chở
lính chạy rầm rầm ban đêm, nhìn những hình ảnh này, những người trẻ ở
Sài Gòn thấy lạ mắt, còn những người có tuổi, thấy ớn lạnh sống lưng.
Ban ngày, những toán lính với AK đeo chéo rầm rập vào các chốt trong
thành phố.
Hệ thống báo chí, truyền thông ra rả suốt ngày cái lệnh của nhà nước,
rằng thì là “Ai ở đâu, yên ở đấy”, rằng thì là “tất cả đã có đảng và nhà
nước… no”.
Cả thành phố, cả đất nước như một chiến trường, đúng như lời ông Thủ
tướng: Cả nước là một chiến trường, mỗi người dân là một chiến sĩ, mỗi
gia đình, khu phố là một pháo đài…
Trên bình diện cả đất nước, khắp nơi vang lên những lời kêu cứu, những
lời hô hào, giãn cách, ngồi yên, cứu trợ, cứu đói, và lại xuất hiện
những băng rôn, khẩu hiệu “Tất cả vì miền Nam ruột thịt” với những đoàn
xe chở lính vào Nam.
Những lời này, người ta đã nghe văng vẳng cách đây hơn nửa thế kỷ, và ít
nhất cũng đã hơn 40 năm trong cuộc chiến chống Trung Quốc năm 1979.
Nay, những lời đó lại vang lên từ miệng quan chức của nhà nước.
Điều khác nhau, là ở cuộc chiến trước đây, người ta phân rất rõ địch, ta
và giới hạn nó rõ ràng trong một cuộc chiến. Đằng sau những lời lẽ kia,
là máu là sắt thép, là mạng sống, là bom đạn.
Còn ở cuộc chiến hôm nay, một cuộc chiến mới mà người ta không phân định
rõ đâu là kẻ thù, đâu là mục tiêu của những khẩu AK, của những xe bắt
người, của những chiếc thiết giáp, của những toán lính và cảnh sát trang
bị tận răng kia.
Đối tượng của AK, của xe bọc thép, xe bắt người, của công an, quân đội đang ngập tràn thành phố và các tỉnh phía Nam kia, chính là NHÂN DÂN.
Ai cũng biết một điều: Một chính quyền mạo danh, tiếm danh và tự xưng
là của nhân dân, nó khác hẳn với một chính quyền thật sự của dân, do
dân và vì dân ở những điểm nào.
Có nhiều điều để xem xét chính quyền nào là của dân, do dân và vì dân,
còn chính quyền nào là chính quyền ăn hại, phá hoại và là kẻ thù của
nhân dân. Nhưng điều phân biệt rõ nhất, là chính quyền nào dám đối diện
với họng súng của nhân dân mà vẫn bình an, vẫn yên chí là những họng
súng kia không bao giờ nhả đạn, đó mới là chính quyền của nhân dân.
Và người ta thấy rằng, dù ở nước Mỹ, có đến hàng chục triệu người không
bầu, thậm chí phản đối chính quyền hiện nay của Tổng thống Joe Biden. Và
với hơn 300 triệu dân thì trong dân chúng Hoa Kỳ vẫn có đến hơn 350
triệu khẩu súng. Vậy mà không một viên đạn nào bắn về phía chính quyền.
Ngược lại, người ta cũng thấy chính quyền Việt Nam, với 99, thậm chí
100% người dân đi bỏ phiếu, bầu bán, giơ tay ủng hộ và tung hô trong
những “Ngày hội toàn dân đi bầu cử”. Tưng bừng cờ hoa, xủng xoảng những
lời ca ngợi chính quyền của dân, ca ngợi sự lãnh đạo và sự tin tưởng vào
đảng… ghê gớm lắm.
Thế nhưng, cái chính quyền ấy, đã thu bằng sạch mọi thứ có thể gây ra
tiếng nổ, gây ra thương tích, từ không chỉ súng, chất nổ mà cả dao, gậy,
vu khí tự tạo, công cụ hỗ trợ và thậm chí cả… pháo tết.
Vậy mà chính quyền ấy, tự nhận là của dân, do dân, vì dân vẫn run sợ, vẫn chưa yên tâm với dân mình.
Có lẽ nhà cầm quyền Việt Nam đã không nghĩ rằng việc Bộ trưởng Quốc
phòng tỏ ra hào hứng khi sử dụng lực lượng quân đội chính quy đưa vào
thành phố để đi chợ, để đi mua gạo, quần áo, cá mắm và thậm chí là băng
vệ sinh cho phụ nữ là việc họ có thể hoàn thành tốt chỉ vì có lệnh của
đảng.
Ông ta đã tuyên bố rằng: “Đây là một cuộc chiến, không thắng không về”.
Nghe câu nói này, người ta đã thấy cái ấu trĩ và thiếu hiểu biết của ông
ta về mặt khoa học. Bởi việc chống dịch bệnh, không như việc đánh một
đồn địch hay diệt một đội quân hữu hình. Virus gây bệnh luôn có trong
môi trường, chống dịch là chống lại việc phát bệnh và lây lan ra cộng
đồng. Do vậy, nhiều khi chống dịch chỉ là việc ngăn chặn sự bùng phát
bệnh dịch và ngăn chặn sự lây lan. Và điều đó, có thể đạt được bằng
nhiều cách mà cách tốt nhất vẫn là mỗi người có khả năng miễn dịch để
sống chung với nó. Thế nên cả thế giới mới hô hào tiêm vaccine chống
dịch.
Thế rồi, khắp nơi người dân phản ứng vì đói, vì bị bỏ rơi, vì sự bất
công, vì đồ cứu trợ bị cán bộ chiếm đoạt chia chác lẫn nhau không ai
kiểm soát được…
Và người ta tràn ra khỏi nhà, đi kêu cứu, kêu đói… Hẳn nhiên, chẳng cách
nào ngăn cản được họ khi mà hoặc là bị đàn áp, hoặc là chịu chết mà
không ai biết trong các xó xỉnh của thành phố. Bởi có những nơi đã mấy
tháng nay từ khi thành phố ra lệnh “ngồi yên” thì họ cũng đã nhịn luôn
từ đó mà không hề được sự giúp đỡ hoặc trợ cấp nào.
Đến khi đó, thì nhà cầm quyền đã tự thừa nhận thất bại của cái gọi là “Ai ngồi đâu yên đó, đã có đảng và quân đội… no”.
Sự phẫn uất của người dân ngày càng dâng cao, cái gọi là “niềm tin”
vào lời của quan chức, của chính quyền hầu như tan theo bọt nước, hình
ảnh quân đội chỉ là đội quân nhếch nhác, ô hợp, mệt mỏi và thất bại
trong con mắt của nhân dân.
Điều gì đẫ gây nên sai lầm tai hại này?
Chỉ vì sự sợ hãi đến mức tự nhà cầm quyền hoang tưởng thấy tai họa khi
người dân bất bình, nổi dậy nên đã tự đặt ra một kế hoạch nhằm hù dọa,
nhằm trấn áp những ý tưởng phản đối trong nhân dân.
Nhưng, lòng dân, làm sao có thể đè bẹp và đe dọa bằng mấy thứ đó dễ dàng đến thế.
No comments:
Post a Comment