Tiếp theo đây, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục “Nói với người cộng sản”. Đây là diễn dàn để trình bày với các đảng viên đảng CSVN, đặc biệt những người đang phục vụ trong guồng máy công an và bộ đội của chế độ hiện hành. “Nói với người cộng sản” do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình bày của Hoàng Ân
Tiến Văn
Thưa quí vị đảng viên lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Thực tâm những kẻ cầm quyền hiện nay rất muốn ngăn chặn, đẩy lùi đại dịch Covid hung ác. Vì nếu dịch tiếp tục, nền kinh tế chắc chắn sẽ lụn bại sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề không lường trước cho kẻ cầm quyền. Thế nhưng tại sao, bọn chóp bu tại Hà Nội, dù chúng có toàn quyền trong việc chống dịch, không phải qua các thủ tục dài dòng, phức tạp như trong các nước dân chủ, nhưng chúng vẫn không thể làm cho dịch thoái lui.
Thưa quí vị và anh chị em, đây là vấn đề trong khoa học chính trị hiện đại người ta gọi là hiện tượng “bất lực của quyền lực”. Điều đáng nói là sự “bất lực của quyền lực” có thể xảy ra trong mọi chế độ chính trị, kể cả chế độ dân chủ, bởi vì quản lí xã hội con người là vấn đề thuộc về lĩnh vực trí tuệ hơn là sức mạnh. Tất cả những người cầm quyền, kể cả trong chế độ dân chủ, thường có khả năng huy động sức mạnh vật lí như quân đội, cảnh sát hoặc có quyền ra những mệnh lệnh buộc cấp dưới hoặc toàn dân phải thực hiện. Nhưng để giải quyết các vấn đề liên quan tới một cộng đồng gồm nhiều người với những nhu cầu, khả năng, tình trạng vô cùng đa dạng và không ngừng thay đổi thì không thể chỉ dựa vào quyền lực có tính mệnh lệnh hay áp chế. Vì thế nhiều khi đã xảy ra các hiện tượng không thể giải quyết được một vấn đề cấp bách cho dù người cầm quyền có đầy đủ uy lực.
Ví dụ, một ông tổng thống không thể dùng mệnh lệnh hay áp chế để giải quyết ngay được tình trạng tắc nghẽn một nút giao thông đã liên tục xảy ra trong nhiều năm. Để giải quyết được vấn đề nhỏ như thế cũng phải cần đến các nghiên cứu phối hợp của nhiều nghành trong nhiều lãnh vực như dân số, địa lí, qui hoạch đô thị hoặc cả về tâm lí, thị hiếu của dân chúng trong vùng hoặc cả quốc gia trong một tầm nhìn có thể lên tới cỡ trăm năm hoặc vài trăm năm.
Điều đáng tiếc là trong các chính quyền độc tài, bản chất của kẻ cầm quyền lại là dựa trên sức mạnh áp đặt chứ không phải dựa trên trí tuệ.
Do vậy, sự “bất lực của quyền lực” trong các chính thể độc tài sẽ thường xảy ra nhiều hơn và luôn gây ra những hậu quả lớn hơn cho cả cộng đồng mặc dù đôi khi chúng ta không hoặc rất khó nhìn thấy. Ví dụ, các chính sách về phát triển công nghiệp hay chính sách về giáo dục cần phải nhiều năm hoặc một vài thế hệ mới nhìn thấy những hậu quả tai hại gây ra cho môi trường, cho trí não của xã hội.
Điều đáng tiếc hơn nữa và nguy hiểm hơn nữa là trong số các chính quyền độc tài thì loại độc tài độc đảng toàn trị cộng sản lại thuộc vào dạng nguy hiểm nhất vì những kẻ cầm quyền trong chế độ này có mức độ thao túng quyền lực cao nhất vì thế “sự bất lực quyền lực” của chúng cũng có khả năng dễ xảy ra hơn vì chúng luôn luôn có sự kiêu ngạo quyền lực. Sự kiêu ngạo này dẫn tới sự lầm tưởng có thể dùng quyền lực, sức mạnh để giải quyết mọi vấn đề. Ngoài ra, vì nắm được mọi quyền lực một cách tuyệt đối, những kẻ cầm quyền độc đảng toàn trị luôn có tâm lí thoải mái với mọi quyết định vì chúng không phải chịu hậu quả hay trách nhiệm gì sau đó. Do những lí do vừa nói, sự “bất lực của quyền lực” trong chế độ độc tài độc đảng toàn trị thường đưa đến những hậu quả khôn lường, thảm khốc khi phải đối mặt với những vấn đề nguy cấp ảnh hưởng tới tính mạng, sức khỏe của cả cộng động như thiên tai, dịch dã và địch họa.
Đối với chính quyền độc tài độc đảng toàn trị Việt Nam, chúng ta thường nhầm tưởng chúng có tài năng trong chiến tranh. Nhưng kỳ thực, những gì mà chúng thường tự ca tụng là “chiến thắng” đều là những sự kiện mang tới những hậu quả bi thảm cho đất nước.
Ví dụ, “chiến thắng Điện Biên Phủ”, thực chất là một cuộc kháng chiến đổ máu không cần thiết nếu muốn tách Việt Nam khỏi chế độ thuộc địa của Pháp, vì những diễn tiến sau này đã cho thấy hàng loạt các quốc gia nhỏ đã lấy lại được độc lập mà không cần phải đổ máu và lại vẫn tiếp tục quan hệ tốt với Pháp và phương Tây chứ không rơi vào vòng xoáy bạo lực của chủ nghĩa cộng sản như đảng Hồ-Tàu sau khi “thắng” tại Điện Biên Phủ.
Còn đối với “chiến thắng 1975”, đến bây giờ chúng ta đã thấy rõ sự ngu xuẩn và ác độc của đảng Hồ-Tàu đã tiến hành một cuộc chiến tranh để đuổi Mỹ ra khỏi Việt Nam bằng sinh mạng của vài triệu người dân để rồi kết cục cho tới ngày hôm nay chính chúng lại ngửa tay xin Mỹ trợ giúp về kinh tế, quân sự và cả về vắc-xin chống dịch Covid.
Tuần tới, chúng ta sẽ tìm hiểu sâu hơn về những bất lực của bọn chóp bu Hà Nội trong chống dịch Covid.
Hoàng Ân cùng Tiến Văn tạm biệt và xin hẹn quí vị, quí bạn trong chương trình tuần sau.
12/09/2021
No comments:
Post a Comment