Sau đây, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục “Nói với người cộng
sản”. Đây là diễn dàn để trình bày với các đảng viên đảng CSVN, đặc biệt
những người đang phục vụ trong guồng máy công an và bộ đội của chế độ
hiện hành. “Nói với người cộng sản” do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình
bày của Tâm Anh
Tiến Văn
Thưa quí vị đảng viên cộng sản lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Hiện nay khi nói đến những người giàu nhất Việt Nam, chúng ta thường
nhớ đến những cái tên như Phạm Nhật Vượng, Trần Đình Long, Phạm Thị
Phương Thảo hay Trịnh Văn Quyết. Theo xếp hạng của tạp chí Forbes gần
đây, ông Phạm Nhật Vượng đã được lọt vào xếp hạng trong nhóm 200 người
giàu nhất thế giới. Tổng tài sản của ông Vượng được dự tính đạt khoảng
7,5 tỉ đô-la Mĩ.
Tuy nhiên, nhiều người khẳng định rằng người thực sự giàu nhất hiện
nay của Việt Nam không phải là doanh nhân Phạm Nhật Vượng, mà là một
trong số các ủy viên Bộ chính trị. Để chứng minh nhận định này là điều
không thể, nhưng trong một hệ thống chính trị với tuyên ngôn ngầm của kẻ
lãnh đạo là “luật là tao, tao là luật”, thì những kẻ cầm quyền cao nhất
cũng đồng thời là những kẻ giàu nhất là điều hoàn toàn hợp lí.
Thực tế trong giới kinh doanh và giới thạo tin, người ta cũng biết
rõ, mặc dầu chính thức là người giàu nhất Việt Nam nhưng Phạm Nhật Vượng
luôn phải tỏ thái độ rất nhũn nhặn, khúm núm mỗi khi gặp bọn lãnh đạo
chóp bu. Có nguồn tin còn cho biết Phạm Nhật Vượng tự nhận là con nuôi
cùng một lúc của ông này, bà kia trong Bộ chính trị. Sự thật như thế nào
chúng ta chưa thể khẳng định, nhưng điều rõ ràng là muốn làm ăn lớn ở
Việt Nam hiện nay không thể không có sự bảo kê của hệ thống quyền lực.
Từ sau khi hệ thống Xã hội chủ nghĩa sụp đổ trên toàn thế giới vào
những năm cuối thập niên 1980, bọn lãnh đạo của đảng Hồ-Tàu đã theo chân
Trung Cộng xây dựng một mô hình kinh tế với tính toán nhằm vừa tránh sự
nổi dậy của người dân do đói kém, vừa tiếp tục giữ được quyền lực độc
tài. Mô hình này chúng tự đặt cho cái tên là “Kinh tế thị trường theo
định hướng xã hội chủ nghĩa”. Chỉ cần nhìn vào tên gọi, chúng ta cũng
thấy sự vô lí và giả trá của bọn cầm quyền đảng Hồ-Tàu, bởi lý thuyết
“Xã hội chủ nghĩa” luôn kêu gọi tiêu diệt, loại bỏ “Kinh tế thị trường”.
Hai khái niệm này không thể đi cùng nhau. Nhưng bất chấp sự vô lí, bọn
cầm quyền cho tới nay vẫn xưng tụng tên gọi này để cố tình che giấu,
biện hộ cho những mục đích bất chính của chúng.
Thực tế, cái mà tất cả bọn cầm quyền hiện nay quan tâm nhất không
phải là “Chủ nghĩa xã hội” hay “Chủ nghĩa cộng sản”. Nói đúng ra, ngay
cả trước đây, từ thời kì Hồ, Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp, bọn chóp bu đảng
Hồ-Tàu cũng không quan tâm gì đến cái gọi là “chủ nghĩa”. Tất cả những
ngôn từ, khẩu hiệu có tính lí thuyết cao xa đó chỉ nhằm để lừa mị, đánh
lạc hướng cấp thừa hành và dân chúng trong việc huy động tối đa đóng
góp, hi sinh của người dân vào việc cướp được quyền lực độc tôn cho
riêng bọn chúng.
Giống như trước đây, Hồ đã từng buột miệng nói: “Không, tôi chẳng có
tư tưởng gì, ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê.”; gần đây Trọng cũng buột
miệng phát biểu rằng: “Đến hết thế kỉ này không biết đã có Xã hội chủ
nghĩa hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.”
Tương tự như thế, tình trạng tham nhũng của hệ thống chính trị trong
đảng Hồ-Tàu không phải bây giờ mới có. Bởi hệ thống chính trị khép kín
luôn luôn là môi trường thuận lợi nhất cho tham nhũng. Trong hệ thống
chính trị độc đảng, độc tài, các viên chức, đặc biệt là bọn lãnh đạo
chóp bu, không phải chịu sự soi xét, ràng buộc thường xuyên của dư luận.
Ngoài ra, trong một hệ thống chính trị độc đảng toàn trị như Việt Nam
và Trung Cộng, bọn lãnh đạo chóp bu còn không hoặc rất ít phải chịu các
áp lực xã hội như biểu tình, bãi công, bãi khóa. Để được cầm quyền hoặc
tiếp tục cầm quyền, bọn chúng chỉ cần tự giải quyết, dàn xếp với nhau
hoặc bọn chúng tự đấu đá, loại bỏ nhau trong nội bộ không cần phải quan
tâm đến lá phiếu của người dân. Vì vậy tất cả bọn chúng đều yên tâm tham
nhũng và cùng đóng giả, tỏ ra luôn trong sạch, liêm khiết. Trừ những kẻ
bị thất bại trong cuộc đấu đá nội bộ hoặc những kẻ thiếu may mắn bị
dùng như những quân tốt thí trong các âm mưu chính trị, còn lại tất cả
bọn chúng đều là những kẻ trong sạch, đạo cao-đức trọng.
Ngày 5 tháng 9 năm 1950 tại thị xã Thái Nguyên, tòa án binh của đảng
Hồ-Tàu đã mở một phiên tòa chống tham nhũng với bị cáo đặc biệt là Đại
tá Trần Dụ Châu, Cục trưởng cục Quân nhu. Sau vài giờ, tòa tuyên án tử
hình; lệnh hành quyết được thực thi ngay hôm sau với sự phê chuẩn của Hồ
Chí Minh. Trần Dụ Châu là người đã hiến nhiều tài sản cá nhân cho Việt
Minh-cộng sản và đi theo Việt Minh-cộng sản ngay từ năm 1945. Ông Châu
đã đắc lực đảm trách việc quân nhu hết sức quan yếu cho Việt Minh ngay
từ năm 1945 và được Hồ Chí Minh ưu ái, úy lạo cho chức Cục trưởng cục
Quân nhu trong Bộ quốc phòng từ năm 1947. Theo tư liệu lịch sử, tội
trạng của ông Trần Dụ Châu chỉ là đã cho mở một tiệc khoản đãi tư khách
hơi quá thịnh soạn so với thông lệ. Nhưng nhìn vào bối cảnh chính trị
khi đó ông Trần Dụ Châu chính là nạn nhân không may trong một màn kịch
chính trị của Hồ.
Vào tháng 9 năm 1950, Hồ đã chắc chắn sẽ nhận được quân nhu dồi dào
từ Trung Cộng do Mao hứa nên vai trò của ông Châu coi như chấm dứt; đồng
thời để dập tắt các dị nghị của binh lính về đời sống xa hoa của lãnh
đạo cao cấp, Hồ đã dùng phiên tòa tử hình Trần Dụ Châu để đạt được cùng
một lúc hai việc.
Các tư liệu chính thống gần đây đã cho thấy Hồ có một đời sống vô
cùng vương giả ngay từ thời kì kháng chiến chống Pháp. Các bữa ăn thường
ngày của Hồ luôn cầu kì, xa hoa gấp nhiều lần so với bữa tiệc mà ông
Trần Dụ Châu đã khoản đãi các thân hữu kháng chiến.
Tâm Anh và Tiến Văn thân chào tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị anh chị em trong chương trình tuần tới.
17/03/2019
No comments:
Post a Comment