Wednesday, October 14, 2015

THƯ NGỎ GỬI CÁC BẠN CÔNG AN, AN NINH TRONG NGÀNH CÒN LƯƠNG TÂM!

Thứ Tư, 14.10.2015  
Thưa quý thính giả, nạn bạo hành, đàn áp, tự ý giam cầm đánh đập người dân cho đến chết của công an Việt Nam đã đến mức báo động. Những giọt nước mắt đau khổ đến tột cùng của những người mẹ bị mất con càng ngày càng nhiều, mà họ thật sự không biết phải kêu cầu cùng ai. Quá phẩn uất về những sự việc này, Phương Lan từ Sydney đã gởi một thư ngỏ đến công an Việt Nam hầu đánh động lương tâm của họ trước những sự việc thương tâm này. Mời quý thính giả theo dõi bài viết của Phương Lan "Thư Ngỏ Gửi Các Bạn Công An, An Ninh Trong Ngành Còn Lương Tâm", qua sự trình bày của Minh Nguyệt trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình tối hôm nay
Hồi bé, bọn trẻ con đứa nào chả có một thời mơ ước lớn lên làm chú công an hay cô bộ đội. Trong đôi mắt trẻ thơ của chúng ta thuở ấy, các cô các chú mặc đồng phục là hiện thân của công lý, lẽ phải, những người giang tay nghĩa hiệp cứu giúp dân chúng trong trong hoạn nạn, bảo vệ kẻ yếu gặp khi hiểm nguy.
Rồi chúng ta cùng lớn lên, theo thời gian chúng ta hết ngây thơ. Chúng ta lờ mờ nhận ra có một cái gì đó rất không đúng trong xã hội mà chúng ta đang sống. Cái cảm giác lờ mờ ấy ngày một rõ ràng, khi chúng ta phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày khi mà tiền, cái ác và cái giả dối lên ngôi.
Để rồi đến một ngày, các bạn công an và an ninh thừa biết, công việc các bạn đang làm ở Việt Nam còn xa lắm, hay nói đúng hơn, nhiều đi ngược lại giá trị nghề nghiệp của hai nghề công an và an ninh của một xã hội văn minh vì dân. Và các bạn không còn chút tự hào nghề nghiệp, thậm chí khi trong sâu thẳm suy tư cá nhân, nhiều bạn thấy ngượng và xấu hổ vì hình ảnh nghề nghiệp của mình trong xã hội hiện tại.
Đành rằng trong xã hội này, các bạn phải hành xử kiểu "Việt Nam" để tồn tại, nhiều khi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo của mình và gia đình. Có lẽ, rất nhiều trong số các bạn cảm thấy khinh thường bản thân, vì những gì mình đang làm. Các bạn thừa trí tuệ và sự hiểu biết để thấy rằng xã hội ta đầy rẫy bất công. Các bạn chắc hẳn cũng chẳng ưa những gì đang diễn ra xung quanh. Là con người các bạn có đau lòng. Nhưng để vờ không thấy gì mà sống tiếp, các bạn đang làm ngơ, tự bịt tai, bịt mắt mình!
Nhưng các bạn định im lặng đến bao lâu?
Các bạn im lặng, đồng hành với các ác trong cưỡng chế đất, dẫn đến các vụ tự thiêu của kỹ sư Phạm Thành Sơn và của mẹ nhà báo Tạ Phong Tần, buộc anh em Đoàn Văn Vươn hay Đặng Ngọc Viết phải nổ súng chống trả, giết chết Nguyễn Thành Năm!
Các bạn im lặng, đồng hành với cái ác, bạo hành tra tấn đến chết Nguyễn Văn Khương, Trịnh Xuân Tùng, Nguyễn Công Nhựt chỉ vì những lỗi nhỏ trong giao thông!
Và hôm nay đây, các bạn lại tiếp tục im lặng, đồng hành với các ác trong cái chết thương tâm của cậu bé 17 tuổi Đỗ Đăng Dư!
Mỗi chúng ta được sinh ai cũng có một gia đình, ai cũng có người thân. Các bạn nghĩ gì khi nhìn thấy hình ảnh bà mẹ phát điên vì con mình chết trong đau đớn chỉ vì nó trót dại ăn cắp hai triệu đồng?
Hãy nhớ lại hồi bé chúng ta cũng có khi táy máy lấy trộm tiền của bố mẹ đi mua kem, xem trộm sách vào giờ mà chúng đáng ra phải ngồi làm bài tập toán!
Tất nhiên hành vi ăn cắp là đáng bị lên án và cần được xử lý theo đúng luật pháp, nhưng nhiệm vụ của công an là bắt giữ đối tượng, điều tra xét hỏi, để cuối cùng tòa án xét xử. Các bạn nhân danh ai, nhân danh cái gì để bắt giữ tạm giam đến tận gần hai tháng, trong khi đó theo qui định Bộ luật Tố tụng Hình sự, công an chỉ có thể tạm giữ hình sự người từ 16 đến 18 tuổi tối đa 9 ngày trong trường hợp nghi phạm trọng tội và phải thông báo cho gia đình họ? Sau 9 ngày, tại sao không có có quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can? Và tại sao không trả lại tự do khi không có quyết định khởi tố vụ án?
Các bạn trong ngành, các bạn có nhiều thông tin hơn dân chúng chúng tôi, chắc chắn các bạn cũng đủ tri thức để biết đúng sai. Các bạn chọn thái độ im lặng là chọn cái ác.
Từ đâu cái ác bắt rễ và tồn tại trong các bạn? Từ khi nào các bạn đánh đổi lương tâm lấy mấy đồng tiền lẻ bẩn thỉu mà quên đi mình cũng là một người dân bình thường, người mẹ kia và đứa con trai 17 tuổi kia cũng như người thân trong gia đình bạn. Đó là mẹ bạn đang điên rồ vì cái chết của đứa con dứt ruột đẻ ra! Đó là đứa em, đứa cháu bị đánh chết trong đau đớn.
Nếu các bạn còn lương tâm, hãy nói không với cái ác! Đừng im lặng chấp nhận, mà hãy lên tiếng trong khuôn khổ có thể của mình, kêu gọi hướng thiện, kêu gọi hành xử theo luật pháp quốc tế về quyền con người!
Nếu còn lương tâm, xin các bạn hãy làm việc VÌ DÂN VÀ DO DÂN, đừng để các ác hay bất cứ một thế lực cường quyền nào làm tha hoá các bạn, làm tha hoá ý nghĩa nghề nghiệp của các bạn!
Phương Lan, từ Sydney
10-10-2015

No comments:

Post a Comment