Saturday, February 2, 2019

“Lấy ‘mỡ’ quốc gia ‘rán’ dân lành.”

Đất Nước Đứng Lên

Liên tục chương trình, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục Đất Nước Đứng Lên qua bài viết của tác giả Trân Văn với tựa đề: Lấy “Mỡ” Quốc Gia “Rán” Dân Lành sẽ được Nguyên Khải trình bày sau đây.
Trân Văn
Cuối tuần trước, bà Dương Thị Bạch Diệp, Giám đốc Công ty Diệp Bạch Dương, bị tống giam cùng với ba viên chức, một đang là Phó Giám đốc Sở Tài chính Trần Nam Trang và hai đã nghỉ hưu Nguyễn Thành Rum, cựu Giám đốc Sở Văn hóa – Thể thao – Du lịch và Vy Nhật Tảo, cựu Giám đốc Trung tâm Ca

nhạc nhẹ. Nếu tính cả ông Nguyễn Thành Tài đã bị tống giam trước đó, thì trong vụ án mà bà Diệp bị cáo buộc “lừa đảo chiếm đoạt tài sản”, có ít nhất bốn viên chức đã tiếp tay cho bà Diệp biến công thự dành cho Trung tâm Ca nhạc nhẹ thành tài
sản của Công ty Diệp Bạch Dương, tạo điều kiện cho Công ty Diệp Bạch Dương lấy công thự vừa kể vay thêm tiền và giờ, thiếu Agribank khoảng 4.000 tỉ đồng, chưa kể hàng trăm tỉ tiền thuế chưa thanh toán.
Bà Diệp và Vũ “Nhôm” có một điểm chung: Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và chỉ trong một thời gian ngắn trở thành giàu có đến mức “nứt đố, đổ vách”.
Sự giàu có ấy của cả hai đều dựa trên việc được thuê, được mua các công thự, công thổ với giá rẻ như bèo và song hành với biệt đãi của hệ thống công quyền, cả hai còn được hệ thống ngân hàng dành cho đủ thứ ưu đãi nên hết sức dễ dàng trong việc kiếm bạc tỉ.
Cũng giống như Vũ “Nhôm”, ngoài việc chơi ngông, bà Diệp luôn luôn tỏ ra hào phóng với người khác. Nếu Vũ “Nhôm” được tán tụng hết lời vì rộng rãi với thân hữu, láng giềng, kể cả bạn bè thưở còn hàn vi, những người “thất cơ, lỡ vận” thì bà Diệp nổi tiếng vì chỉ trong một thời gian ngắn góp tới ba tỉ đồng cho các chương trình từ thiện của báo Công an nhân dân. Bỏ ra 13 tỉ mua bức tranh “Văn Miếu – Văn hóa Việt” trong cuộc đấu giá do Quỹ Vì người nghèo tổ chức.
Báo Công an nhân dân – một trong những cơ quan truyền thông từng không tiếc lời ca tụng bà Diệp – còn quảng bá rộng rãi ý tưởng mà tờ báo này cho là rất độc đáo của bà Diệp: Dành 200 tỉ để lập quỹ – làm giải thưởng thường niên tặng cho những “Bao Công đích thực” của hệ thống tư pháp Việt Nam, giá trị mỗi phần thưởng hàng năm có thể sẽ lên tới cả triệu Mỹ kim!
***
Mãi đến bây giờ, khi vô số công sản (cả động sản lẫn bất động sản) đã đổi chủ, chuyển thẳng từ sở hữu toàn dân vào tài khoản một số cá nhân, các viên chức hữu trách ở Việt Nam mới thừa nhận, đa số cá nhân mà trước nay, hệ thống truyền thông chính thức tại Việt Nam vẫn xuýt xoa, trầm trồ về sự giàu có không bút nào tả xiết mà “vua đã biết mặt, chúa đã biết tên” chính là nhờ những bất hợp lý trong chính sách khai thác – sử dụng công sản, công thổ.
Tháng 10 năm ngoái, khi công khố đã thường xuyên rơi vào tình trạng cạn kiệt, thu ít – chi nhiều, phải liên tục vay để vừa trả nợ, vừa cầm cự, bà Nguyễn Thị Kim Ngân, Chủ tịch Quốc hội, đề cập đến “công khai”, đến “đấu giá” công sản, công thổ, ngăn chặn thất thoát tài nguyên, nguồn lực quốc gia.
Trung tuần tháng này, các chuyên gia nhiều ngành tiếp tục thở than về chính sách đất đai đang tiếp tục làm nội lực quốc gia thất tán, bất công và bất ổn xã hội gia tăng, chỉ có một số rất nhỏ trở thành “giàu siêu tốc”. Với hệ thống chính trị như trước nay, tiếp tục thực hiện “qui hoạch nhân sự”, tước bỏ quyền lựa
chọn đại diện cho mình của các công dân, giành – giữ đặc quyền sắp đặt một số cá nhân lãnh đạo cả hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, với hệ thống công quyền vẫn xem sự tách bạch giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp nhằm hạn chế
lạm quyền là luận điệu, âm mưu của “thế lực thù địch, phản động”, gây nguy hại cho sự lãnh đạo toàn diện của đảng CSVN,… thì làm sao ngăn chặn để không có thêm những Trần Việt Tân, Bùi Văn Thành, Phan Hữu Tuấn, Nguyễn Hữu Bách, Nguyễn Thành Tài, Trần Nam Trang, Nguyễn Thành Rum,… mới?
***
Có một điểm đáng ngạc nhiên là trước khối tài sản càng ngày càng kếch xù, phình ra trong một thời gian rất ngắn của một số cá nhân, đa số người Việt chỉ bày tỏ sự thán phục, ngưỡng mộ mức độ sang, giàu của những cá nhân phá hết kỷ lục này tới kỷ lục khác.
Không ít người còn thấy tự hào vì chỗ mình cư trú trở thành nơi được ví von là… đáng sống, chứ không nhận ra rằng, những công trình kia, dự án nọ hủy hoại biển, rừng, đầu độc môi trường,… không nhận thấy rằng chính mình đang phải trực tiếp trả giá qua ngập lụt, kẹt xe, không gian sống càng lúc càng ngột
ngạt, hậu quả thiên tai càng ngày càng tàn khốc.
Chẳng có bao nhiêu người thấy rằng, sở dĩ một số cá nhân có thể gây ngỡ ngàng vì tổng giá trị tài sản của họ tăng nhanh và lớn khác thường vì chúng kết tinh từ nước mắt, mồ hôi, sức lực, thậm chí tạm ứng trước tương lai của cả một dân
tộc!
Ngoài đất, còn có đủ loại tài nguyên, nguồn lực khác của quốc gia đã bị biến thành “mỡ”, vỗ béo vô số viên chức từ trung ương đến địa phương, giúp một số cá nhân ghi tên vào danh sách những người giàu nhất ở cả Việt Nam lẫn trên thế giới.
“Mỡ” đó đã “rán” hàng trăm triệu người dúm dó vì bị thu hồi đất, vì chính sách an sinh èo uột, vì thuế càng ngày càng nặng, phí càng ngày càng đa dạng, vì môi trường sống bị ô nhiễm, vì kinh tế bất ổn, vì xã hội bất an, tương lai bất định…
Còn kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, các loại tài nguyên, nguồn lực quốc gia còn là “mỡ” và dân chúng may mắn không bị “rán” trực tiếp thì cũng bị “rán” gián tiếp. So với thiên hạ, sự khác biệt, nếu có, nằm ở chỗ, tâm trạng nhiều người bị “rán” vẫn tràn ngập sự cảm kích, ngưỡng mộ. Thảm hơn cả là vẫn… tự hào!

No comments:

Post a Comment