Thứ Sáu, ngày 11.07.2014
Những con người CS là những con thú
đội lốt người hoặc những con người đang tự biến thành thú. Trong tiết
mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài ĐLSN
bài viết có tựa đề: " Nhân quả " của Trần Quốc Việt sẽ được Tâm Anh
trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Tội ác của cộng sản là một đại dương sâu thẳm và vô bờ bến. Đại dương
ấy sẽ không còn sâu thêm và rộng hơn chỉ khi các bóng ma cộng sản cuối
cùng biến mất vĩnh viễn khỏi trái đất.
Một giọt nước mà mới rơi xuống đại dương ấy là tội ác mới được phơi
bày của chế độ cộng sản Việt Nam đối với cựu tù nhân lương tâm Huỳnh Anh
Trí. Do phải dùng chung dao lam cạo râu hay do bị cùm trong các cùm còn
rướm máu của những tù nhân bị nhiễm HIV đã bị cùm trước đó nên anh Trí
mắc bệnh AIDS và đã qua đời.
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế kể,ông chứng kiến một tu sĩ công giáo rất trẻ
hấp hối bị bỏ mặc cả ngày dưới ánh nắng gay gắt. Thêm một giọt nước nữa
đã rơi tự lâu xuống đại dương ấy giờ mới vang vọng đến lương tâm chúng
ta. Gần một trăm năm qua muôn vàn triệu giọt nước tội ác như thế và hơn
thế đã tích tụ lại trong đại dương vô cùng tận ấy mà khởi đi từ ý thức
hệ vô nhân đạo nhất và tàn ác nhất trong lịch sử loài người.
Người cộng sản tàn ác vì họ không có khái niệm về thiện và ác điều mà
đã nuôi dưỡng và hình thành nền văn minh nhân bản và tinh thần của con
người. Cho nên chống cộng không chỉ đơn thuần là hành động chính trị mà
còn là một hành động khôi phục khái niệm cơ bản thiện và ác đã mờ nhạt
trong xã hội-nhà tù toàn trị.
Tội ác của các chế độ cộng sản là vô cùng tận vì những người gián
tiếp và trực tiếp gây ra tội ác không còn lương tâm hướng thiện của con
người. Thay vào lương tâm đã bị tẩy trắng ấy là dùi cui, báng súng, gông
cùm, thủ đoạn, pháp trường, gian dối và bản năng hoang sơ. Nơi ánh sáng
lương tri và thương yêu đã tắt, con thú đã trỗi dậy trong tim người để
điều khiển hành động của họ.
Cho nên cộng sản căm ghét tôn giáo vì tôn giáo, qua hành động gieo
mầm thiện trong lòng con người, đã cản trở quá trình thú hóa con người
của cộng sản.
Cho nên cộng sản căm ghét những nhà bất đồng chính kiến và những tù
nhân lương tâm vì họ là tiếng nói đạo đức cho xã hội bị áp bức, là hình
ảnh nhân phẩm cho xã hội bị tước đoạt nhân phẩm, là tương lai cho xã hội
chỉ có quá khứ, là niềm hy vọng cho xã hội tuyệt vọng về chính trị.
Đức Phật dạy nếu con người nói hay hành động với tâm ác thì đau khổ
sẽ theo họ như bánh xe theo chân của con bò kéo xe và nếu con người nói
hay hành động với tâm thiện, hạnh phúc sẽ theo họ như hình với bóng.
Nhân quả ấy hiển hiện trong nhà tù cộng sản nơi cuộc đấu tranh giữa
những người tù lương tâm và chế độ là cuộc đấu tranh giữa tâm thiện và
tâm ác.
Người tù lương tâm vào tù với trái tim trong sáng vì họ đấu tranh cho
chính nghĩa, công lý, tự do và nhân phẩm. Họ không ký giấy nhận tội để
ra tù, họ không để bị khuất phục, họ thương yêu và bênh vực những người
tù đồng cảnh. Thể xác của họ có thể bị hủy diệt nhưng lương tâm, tâm hồn
và ý chí của họ càng trong sáng và mạnh mẽ. Ra tù họ vẫn tiếp tục đấu
tranh bằng nhiều cách trong khả năng của mình để góp phần thay đổi xã
hội tốt hơn. Niềm hạnh phúc tâm hồn này theo họ như hình với bóng dù
trong xà lim nhà tù hay ở xã hội bên ngoài. Nhà tù là nơi tâm hồn họ trở
nên cao thượng hơn và nhân ái hơn. Hãy nghe và nhìn chị Đỗ thị Minh
Hạnh hát những bài hát chị sáng tác trong tù hay hãy đọc những bài thơ
trong tù của anh Lê Công Định. Tâm hồn họ tỏa sáng hạnh phúc nội tâm mà
không một chế độ phi nhân nào có thể dập tắt được.
Những công an, cai tù, quản giáo - những khuôn mặt hiện thân của chế
độ trong nhà tù- là những người đã trao lương tâm họ cho chế độ. Vì thế
họ là công cụ không hơn không kém. Tính người ở họ đã không còn khi họ
xuống tay hay ra lệnh đánh đập, tra tấn hay hành hạ những người tù lương
tâm bằng mọi cách không lương thiện. Bên ngoài họ có vẻ thỏa mãn với
địa vị và quyền hành sinh sát với tù nhân. Nhưng họ là con người ở ngoài
xã hội và là con thú ở trong tù nơi niềm vui và sự thành đạt của họ tỷ
lệ với mức độ đau đớn về thể chất của những người tù.
"Nhưng tại sao số phận không trừng phạt họ mà họ còn giàu có lên?"
Nhà văn Nga Alexander Solzhenitsyn hỏi như thế và trả lời như sau:
" Câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này là ý nghĩa của sự tồn tại trên
trần thế này không ở sự thành đạt như chúng ta quen suy nghĩ, mà ở sự
phát triển tâm hồn. Từ quan điểm này, những kẻ tra tấn chúng tôi đã bị
trừng phạt một cách khủng khiếp nhất: họ đang rơi xuống và biến thành
những con lợn, ngày càng xa dần con người."
Trần Quốc Việt
No comments:
Post a Comment