Công cuộc lật đổ chế độ ở Bangladesh thành công phần lớn nhờ giới an ninh và quân đội không bảo vệ chế độ cũng như người dân không còn sợ súng đạn. Hai điều “không” này là căn bản cho mọi cuộc chiến thắng chống bạo quyền phản dân, hại nước trên đất Việt.
Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần bình luận với tựa đề: “ Dân Bangladesh lật đổ chế độ độc tài” sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối nay
Các cuộc biểu tình trên đường phố khiến Sheikh Hasina phải bỏ chạy, trốn qua Ấn Độ, sẽ khiến giới lãnh đạo ở Hà Nội phải lo lắng; mặc dù bà thủ tướng Bangladesh chỉ nắm quyền từ gần 20 năm, so với hơn 80 năm từ khi đảng Cộng sản Việt Nam lên nắm quyền.
Vụ thay đổi chế độ ở Bangladesh không phải là một cuộc
đảo chính như thường thấy. Không có cảnh xe tăng bao vây dinh thủ tướng; không
thấy các tướng lãnh họp nhau bàn thay đổi; họ cũng không đứng ra nắm quyền khi
có cơ hội. Vị thủ tướng mới chưa bao giờ nuôi tham vọng đứng ra nhận chức vụ này, khi đã 83 tuổi, vốn
không phải là một chính trị gia và đang ở Paris, làm cố vấn cho đoàn lực sĩ
quốc gia dự Olympics.
Quá trình lật đổ Sheikh Hasina diễn ra ngoài đường
phố. Các sinh viên bắt đầu biểu tình vì một lý do: Họ cũng muốn làm công chức.
Họ chỉ phản đối quy chế bất công trong việc tuyển mộ thư lại. Luật lệ dành 30%
số ghế nhân viên nhà nước cho mấy loại ứng viên, đã được thi hành từ lâu. Nhóm
người được ưu đãi nhất là con cháu của những “chiến sĩ lập quốc;” là những
người đã tham dự cuộc chiến đấu chống quân đội Pakistan để tách ra thành lập
một quốc gia độc lập, từ năm 1970. Những người hưởng lợi nhất trong quy chế
tuyển mộ công chức này chính là các đảng viên của Liên đoàn Awami, do bà Hasina
thành lập. Họ quy tụ con cháu của các “anh hùng lập quốc,” như chính chị em bà
Hasina.
Lãnh thổ Bangladesh trước đây là một phần của
Pakistan, quốc gia thành hình sau năm 1947, khi Đế quốc Anh trả lại độc lập cho
dân bán đảo Ấn Độ. Những người theo Hồi Giáo lập một quốc gia riêng, gồm hai
vùng nằm ở phía Tây và phía Đông nước Ấn Độ; chính quyền trung ương nằm ở vùng
Tây Pakistan. Dân hai vùng theo chung một tôn giáo nhưng chủng tộc, ngôn ngữ,
phong tục khác nhau. Sau hơn 20 năm, dân miền Đông Pakistan thấy chính quyền ở
thủ đô Islamabad bất công, đưa công chức và quân đội từ miền Tây qua bắt họ
đóng thuế nhưng không cung cấp đủ các dịch vụ. Có thể so sánh với cảnh Hà Nội
đưa người từ miền Bắc vào nắm quyền ở miền Nam Việt Nam sau năm 1975. Dân Đông
Pakistan bất mãn, nổi lên đòi quyền lợi, bị quân đội đàn áp nặng nề.
Cuối cùng nhờ quân Ấn Độ giúp, họ thành lập nước
Bangladesh. Sheikh Mujibur Rahman lên nắm quyền, được coi là một anh hùng lập
quốc. Năm 1975, quân đội đảo chính, cả gia đình ông bị giết, chỉ hai người con
gái, Sheikh Hasina và Sheikh Rehana thoát chết vì họ không có mặt trong nước
(Sheikh là một danh hiệu vinh dự). Họ lập Liên đoàn Awami và thành công nhờ ảnh
hưởng tinh thần của Sheikh Rahman.
Năm 1996, đảng Awami chiếm đa số trong quốc hội,
Sheikh Hasina lên làm thủ tướng. Năm 2000 bà thất bại, phải nhường chức thủ
tướng cho bà Begum Khaleda Zia, Đảng Dân tộc Bangladesh (BNP). Kể từ đó, các
cuộc tranh cử giữa hai phụ nữ với cá tính mạnh mẽ tiếp diễn sau mỗi lần quân
đội Bangladesh đảo chính, dựng lên những chính phủ lâm thời để tổ chức bầu cử
lại. Năm 2009 bà Hasina đắc cử lần thứ hai, nắm quyền cho tới năm nay.
Điều may mắn cho Sheikh Hasina là gần đây kinh tế
Bangladesh đi lên. Năm 2022, Tổng Sản Lượng Nội Địa tăng thêm 7.2 phần trăm.
Kinh tế Việt Nam cũng phát triển như vậy, nhờ xuất cảng hàng hóa qua các nước
Âu Mỹ thay thế hàng Trung Quốc bị cấm vận hoặc giá đắt vì công nhân đòi lương
cao hơn. Nhưng chỉ các xí nghiệp chủ nhân hưởng lợi; giới lao động vẫn nghèo.
Những người giàu nhất nước chiếm một phần mười dân số, kiểm soát 41 phần trăm
lợi tức quốc gia, theo bản tin Al Jazeera. Chênh lệch giàu
nghèo ngày càng nặng nề, cũng không khác gì tình cảnh đang diễn ra ở Việt Nam.
Giới sinh viên ra trường còn chịu cảnh bất công vì hơn 30% số việc làm cho
chính phủ đã được dành riêng cho một thành phần ưu đãi.
Ngày 1 tháng Bảy, 2024, sinh viên Đại học Dhaka bắt
đầu biểu tình. Dần dần, sinh viên các đại học lớn khác tới theo. Họ hô các khẩu
hiệu đòi công bằng, chống tham nhũng và đòi trả tự do cho những giới đối lập bị
bắt bớ vô lý. Các cuộc biểu tình biến thành bạo động khi bà Hasina cho đám
“thanh niên xung phong” của Liên đoàn Awami xuất hiện, tấn công các sinh viên
biểu tình. Dần dần, dân chúng cũng xuống đường ủng hộ giới trẻ. Họ thắt một
băng đỏ trên đầu, như các sinh viên, để bày tỏ tình đoàn kết, theo hãng
tin Associated Press. Phong trào lớn lên dần vì những uất ức chất
chứa từ hàng chục năm có cơ hội biểu lộ. Những người tham dự biểu tình bao gồm
đủ mọi thành phần trong xã hội, với cả các diễn viên kịch nghệ và điện anh, các
ca sĩ và nhạc sĩ, theo báo The Guardian.
Dân chúng từ nhiều tỉnh kéo về thủ đô Dhaka. Hơn 300
người chết không khiến họ chùn bước. Người ta hết sợ những họng súng và bắt đầu
chống lại bằng vũ khí. Riêng ngày Chủ Nhật, 94 người thiệt mạng, trong đó có 13
nhân viên cảnh sát, theo Agence France-Presse.
Tối cao Pháp viện tuyên án thay đổi quy chế tuyển mộ
công chức, nhưng quá trễ. Trưa ngày Thứ Hai, cảnh sát bắt đầu bỏ cuộc, để cho
sinh viên và dân chúng phá đổ các rào cản, tiến vào trung tâm thành phố, tới
vây dinh thủ tướng. Quân đội không can thiệp. Thứ Sáu trước, Tướng chỉ huy
trưởng Waker-Uz-Zaman đã gặp các sĩ quan cấp dưới, nghe họ yêu cầu không ra
lệnh bắn vào dân chúng, theo bản tin BBC. Nhiều quân nhân đã bắt tay với sinh
viên và dân biểu tình.
Sheikh Hasina không tuyên bố từ chức nhưng đành bỏ
chạy. Những người lãnh đạo biểu tình yêu cầu ông Muhammad Yunus đứng ra lập
chính phủ lâm thời. Ngày Thứ Năm, 8 tháng Tám, tổng thống Mohammed Shahabuddin
tuyên bố giải tán quốc hội và chủ tọa lễ tuyên thệ của ông Yunus, với nhiệm vụ
tổ chức bầu cử quốc hội mới, theo tin AP.
Muhammad Yunus, sinh năm 1940, tốt nghiệp PhD tại Đại
học Vanderbilt bên Mỹ, thường được gọi là “Nhà Ngân hàng của Dân nghèo.” Ông
được trao Giải Nobel Hòa Bình năm 2006 vì sáng kiến “tín dụng nhỏ”
(microfinancing). Trong một cuộc phỏng vấn với AP năm 2004, ông Yunus nói ông
nảy ra ý kiến này khi gặp một bà bán các món đồ làm bằng tre. Ông ngạc nhiên vì
bà đã làm ra những vật dụng tinh xảo, đẹp đẽ như vậy mà tại sao không kiếm đủ
tiền trả nợ. Ông tin rằng các “nhà kinh doanh nhỏ” này không bao giờ “quịt nợ”
nếu được tin cậy để vay tiền với lãi suất thấp hơn. Năm 1983 ông lập Ngân hàng
Grameen Bank với các chương trình cho giới làm ăn nhỏ được vay tiền, mà các
ngân hàng khác thường từ chối họ vì thấy không đủ điều kiện. Sáng kiến “tín
dụng nhỏ” của ông đã trở thành một phong trào được nhiều nước nghèo bắt chước
làm theo. Năm 2013, ông Yunus đã bị chính quyền Hasina đưa ra tòa vì “tội nhận
tiền mà không xin phép chính phủ.” Đó là những món tiền ông lãnh từ Giải Nobel,
cũng như tiền bản quyền các cuốn sách của ông được in ở nước ngoài!
Từ Paris trở về nước ngày 8 tháng 8, Muhammad Yunus
kêu gọi tái lập trật tự và đoàn kết quốc gia: “Bangladesh là một đại gia đình.
Chúng ta cần đoàn kết với nhau,” ông tuyên bố. Bà Khaleda Zia, cựu thủ tướng,
đang nằm trong bịnh viện cũng lên tiếng yêu cầu những người ủng hộ mình đừng để
cho đất nước chia rẽ.
Bangladesh đã lật đổ chế độ độc tài, bước vào một trang sử mới, hoàn toàn
do các cuộc biểu tình của sinh viên và những người dân bình thường. Đây là một
bài học cho người Việt Nam suy nghĩ.
No comments:
Post a Comment