Chế độ cộng sản Việt Nam vẫn thường tự cho mình là “đạo đức”, là “văn minh”, là thuộc về “nhân loại tiến bộ”, và đặc biệt là rất “nhân đạo”.
Nắm trong tay ngót một nghìn cơ quan báo và tạp chí cùng hệ thống
truyền thanh và truyền hình quốc gia, bộ máy tuyên truyền của đảng luôn
dành một tỷ lệ trang, bài hay thời lượng lớn hầu tô điểm cho bộ mặt nhân
đạo của chế độ.
Bản tin “Cậu bé mồ côi thành tiến sỹ” trong chương trình thời sự VTV ngày 27/12/2017 là một trong muôn vàn ví dụ như thế.
Đó là một phóng sự dài hơn 3 phút về chuyện một cậu bé học sinh dân
tộc Tày 5 tuổi mồ côi bố, 7 tuổi mồ côi mẹ, được nuôi dạy trong một
trường dân tộc nội trú của một tỉnh miền núi phía bắc trước khi trở
thành một phó giáo sư – tiến sỹ triết học.
Không quên những tháng ngày đau thương, khó khăn thiếu thốn khi xưa,
cậu bé mồ côi nay đã trở thành thầy giáo vẫn trích một phần lương hàng
tháng để giúp đỡ những học trò nghèo quê mình.
Vị PGS.TS ấy là thượng tá Vi Thái Lang, Trưởng khoa Triết học và chủ
nghĩa xã hội khoa học, Học viện Chính trị Công an Nhân dân. Điều đó có
nghĩa là, công việc hàng ngày của nhà giáo Vi Thái Lang bao năm qua –
một công việc mà ông coi như là cách để báo hiếu cha mẹ hay đúng hơn là
để đền đáp công ơn của Đảng và Nhà nước – là gieo vào đầu óc còn như
trang giấy trắng của nhiều thế hệ học viên công an niềm tin về một chủ
thuyết ngoại lai đã bị vứt vào sọt rác ngay trên chính quê hương của nó,
thứ mà thậm chí người đứng đầu Đảng CSVN hiện nay cũng không biết là
liệu đến hết thế kỷ này đã xuất hiện ở Việt Nam chưa, trong khi một vị
bộ trưởng thì huỵch toẹt luôn là “làm gì có cái thứ đó mà đi tìm”.
Và rồi từ những kiến thức bị nhồi sọ về thứ chủ nghĩa không tưởng và
phi nhân đó, những học viên công an kia – mà nhiều trong số họ là đối
tượng của những chính sách “nhân đạo” như “con em trong ngành” – sẽ trở
thành công cụ bạo lực của chế độ, thẳng tay trấn áp bất kỳ tiếng nói nào
của lương tri, của lí trí trái với chủ thuyết ấy.
Nguyên do của thực trạng trên tưởng không có gì khó hiểu. Để thể hiện
bản chất “nhân đạo” của chế độ, chính phủ Việt Nam đã ban hành Nghị
định số 64/2008/NĐ-CP ngày 14/5/2008 quy định về việc vận động, tiếp
nhận, phân phối và sử dụng các nguồn đóng góp hỗ trợ nhân đạo.
Theo đó, hoạt động cứu trợ nhân đạo, từ việc kêu gọi, vận động đến
việc tiếp nhận và phân phối hàng cứu trợ gần như hoàn toàn bị chính
quyền kiểm soát thông qua hai hệ thống từ trung ương xuống đến xã phường
là Mặt trận Tổ quốc và Hội Chữ thập đỏ. Ngoài các cơ quan truyền thông
đại chúng ra, các quỹ xã hội hay quỹ từ thiện muốn tham gia đều buộc
phải có giấy phép thành lập quỹ. “Ngoài các tổ chức, đơn vị nêu trên,
không một tổ chức, đơn vị, cá nhân nào được quyền tổ chức tiếp nhận
tiền, hàng cứu trợ.”
Nghĩa là, hoạt động cứu trợ nhân đạo nếu không muốn bị gây khó dễ hay thậm chí là bị ngăn chặn thì phải thông qua hệ thống công quyền – một “cỗ máy tham nhũng” theo đúng nghĩa, bởi nó là tập hợp của những kẻ sẵn sàng “ăn của dân không từ một thứ gì”.
Nghĩa là, hoạt động cứu trợ nhân đạo nếu không muốn bị gây khó dễ hay thậm chí là bị ngăn chặn thì phải thông qua hệ thống công quyền – một “cỗ máy tham nhũng” theo đúng nghĩa, bởi nó là tập hợp của những kẻ sẵn sàng “ăn của dân không từ một thứ gì”.
Trong câu chuyện nhiều kỳ “Trường cai nghiện”, tác giả Bạch Cúc –
nguyên là một quản giáo của trường – đã vẽ nên một bức tranh hiện thực
sinh động và khá đầy đủ bên trong một trung tâm cai nghiện ở Lâm Đồng.
Tại đây, hàng nghìn nam nữ nghiện ngập – những người vốn dĩ đã là nạn
nhân của hệ thống pháp luật kiểu cộng sản, khi họ luôn dễ dàng tìm được
nguồn cung ma tuý ngoài xã hội – đã bị bắt và tống vào trại mà không
thông qua bất kỳ một thủ tục tư pháp đúng nghĩa nào, thậm chí phải sau
một thời gian gia đình họ mới được báo tin.
Đột nhiên rơi vào cảnh bị giam cầm và đặc biệt là bị tước đoạt gần
như tất cả các quyền cơ bản của một con người bình thường, học viên nào
cũng tìm mọi cách trốn trại, dù không một ai thành công. “Khi bị bắt trở
lại, họ cho hay là họ sẵn sàng bất chấp sinh mạng để hy vọng tìm được
tự do. Họ không thể chịu đựng nổi một cuộc sống giam hãm, lay lắt, chết
dần chết mòn trong kìm kẹp, thiếu thốn và tuyệt vọng!”
Để kết thúc bài viết, xin mượn lời của một gương mặt điển hình trong
hệ thống – Thiếu tướng Lê Kiên Trung, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An
ninh, con trai của nhân vật từng đứng đầu chế độ CSVN suốt 26 năm – khi
ông ta thản nhiên bình luận: “…Và thay vì một cuộc tắm máu như báo chí
nước ngoài đã dự đoán trước giải phóng, những người thuộc chính quyền cũ
chỉ bị đưa đi cải tạo, giáo dục” (!!!).
Suy cho cùng, cây độc thì không thể cho ra trái ngọt. Và với một hệ thống tội ác, sự nhân đạo của nó cũng là tội ác.
Suy cho cùng, cây độc thì không thể cho ra trái ngọt. Và với một hệ thống tội ác, sự nhân đạo của nó cũng là tội ác.
Lê Anh Hùng
No comments:
Post a Comment