Giọt nước mắt lăn dài, trên gò má sạm đen của người đàn ông 35 tuổi Ninh Viết Bình, tòng phạm trong vụ nổ súng tranh chấp đất, giữa công nhân của Công ty Long sơn và nông dân tỉnh Đak Nông, khiến 3 người chết và 13 người bị thương trong năm 2017, đã khiến rất đông người đến tham dự phiên tòa phải bùi ngùi chua xót. Nhưng đau nhất vẫn là câu nói cuối cùng của ông Bình khi thốt lên “nếu không có Công ty Long Sơn thì hôm nay các bị cáo đã không phải có mặt tại tòa…”.
Cho đến tận giờ phút quan trọng khi Tòa tuyên án, quyết định sự tự do
của mình, anh Bình vẫn chưa hiểu được nguyên nhân chính và chủ yếu của
toàn bộ câu chuyện đời anh. Anh đứng trước vành móng ngựa ngày hôm nay,
không phải bởi vì sự hung hãn của những người công nhân chỉ làm theo
lệnh để kiếm cơm, mà anh và ông Đặng Văn Hiến vì tự vệ, đã lỡ tay sát
hại. Mà những kẻ thủ ác chính là những đảng viên CS, nấp đằng sau nhóm
lợi ích mà đại diện là công ty Long Sơn ở trong hậu trường, đã bày mưu
tính kế để cướp đất của các anh, thúc đẩy và buộc các anh và những người
công nhân vào tình thế phải chém giết lẫn nhau để tìm cách mưu sinh.
Giống như trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn giữa miền Nam và miền
Bắc vừa đi qua, ĐCSVN của những lãnh đạo ngu si tăm tối của miền Bắc,
say mê lý thuyết CS đến mù quáng, đã tìm mọi cách, thúc đẩy và dẫn dắt
hàng triệu thanh niên miền Bắc điên cuồng tấn công miền Nam VN chỉ để
thỏa mãn và hoàn thành nhiệm vụ mà Quốc tế CS giao phó. Để rồi sau khi
chiếm được toàn cõi Việt Nam, họ lại tiếp tục con đường, đưa cả nước
“xuống hố cả nút” tạo ra cái gọi là Luật Đất Đai phản tiến bộ, mà những
luật lệ họ tạo ra trong đó, chỉ để nhằm mục đích tạo cơ hội cho họ, các
đảng viên CS “cướp, cướp nữa, cướp mãi” cho đầy hầu bao của họ và những
kẻ ăn theo. Chính cái thứ luật lệ do những người này tạo ra đã và đang
tiếp tục gây ra cảnh “nồi da, xáo thịt” giữa những người như các anh,
những người Nông dân sống chết với mảnh đất, miếng vườn do mồ hôi, nước
mắt của mình tạo ra, với những người Công nhân làm thuê để kiếm sống của
cty Long Sơn, những người mà không chừng còn không có được “mảnh đất
cắm dùi”, những người “vô sản”.
Chính họ, những người lấy lá cờ “Búa, Liềm” làm đại diện, làm kim chỉ
nam, làm gối đầu đã cố tình đưa đẩy các anh vào tình thế phải chém giết
lẫn nhau để “cho ruộng đồng lúa tốt, thóc mau xanh”. Để họ có thể “thờ
Mao Chủ tịch, thờ Stalin bất diệt” mà ngày nay khi Mao đã chết, Stalin
bị chối bỏ thì quay qua thờ “dollars xanh bất diệt”. Nấp sau vỏ bọc của
các nhóm lợi ích, những công ty lông sơn này, công ty lông lá nọ, họ,
những người CS đã xé toạc lá cờ đỏ “búa liềm”, xé toạc sự đoàn kết, lòng
nhân hậu, tình người, tình đồng bào của người Việt, của cả hai phía,
để đưa cho công nhân của họ, cái Búa để cưỡng chế, đập phá ruộng đất nhà
cửa của anh Hiến, anh Bình. Và đưa phần còn lại, cái Liềm, cho anh
Hiến, anh Bình, để các anh cắt cổ những công nhân của họ, để các anh bóp
cò, giết những công nhân đồng bào của mình để bảo vệ mảnh đất chôn nhau
cắt rún của mình, như trong thế kỷ trước khi họ xua quân vào “giải
phóng miền Nam” vậy.
Chiêu trò của họ cũ rích nhưng hiệu quả trong lúc họ vẫn tiếp tục rêu
rao và nhân danh người nghèo, những người thuộc giai cấp Búa Liềm để
làm cách mạng. Thưa vâng, đó là cuộc cách mạng bằng Sinh mạng và Nước
mắt của “chính các anh”, những người ở cả hai phía, những người vô tội
bị lợi dụng bởi những đảng viên CS nấp sau những nhóm lợi ích như công
ty Long Sơn. Với bên “Búa” bị chết mất 3 người, những trụ cột kiếm tiền
cho gia đình của chính họ. Còn “Liềm” thì 1 đã bị tuyên án tử, 1 sẽ ngồi
tù đến 20 nằm dài đằng đẳng. Còn Đảng, không mất một cọng lông, sẽ
tiếp tục nấp đằng sau cty “lông sơn” để thò tay bàn tay lông lá tiếp tục
vét tiền, vét đất, vét nhà cửa, tài sản của cả hai phía các anh trong
thời gian các anh ngồi tù, gia đình vợ, con của các anh phải long đong
tìm cách mưu sinh vì ruộng vườn, nhà cửa, tài sản đã bị cướp sạch. Các
anh, cả hai phía, tất cả đều đã và đang, sẽ và chỉ là nạn nhân trong một
quy trình khốn nạn nhất ở Việt Nam: Đảng, nhà cầm quyền thỏa hiệp với
bọn tư bản đỏ “lông sơn”, để trục lợi trên khổ đau của những người mà
nhân danh họ những người CS “đã ra đi làm Cách mạng”.
Đoàn Văn Vươn, Cấn Thị Thêu, Đặng Văn Hiến, Ninh Viết Bình và các
công nhân bị tử nạn trong sự việc, nước mắt và máu cùng sinh mạng của
các anh chị không thể bị đổ ra một cách oan uổng chỉ vì ai đó mơ làm
cuộc cách mạng, chỉ vì để làm cho túi tiền của giai cấp nào đó đầy những
tờ dollars màu xanh, chỉ vì những biệt phủ của các quan chức Đảng mọc
lên như nấm trên đất ăn cướp, bằng tiền hối lộ của những công ty bình
phong của Đảng như Long sơn. Nước mắt của anh chị, phải và nên là những
giọt nước mắt hạnh phúc của tình người, cho đồng bào, cho tương lai và
hạnh phúc của gia đình của mình vậy.
Và sự hối tiếc “nếu không có công ty Lông sơn” phải nên được thay bằng “nếu không có công ty Đảng Cộng Sản”.
Mai Hữu Tín
No comments:
Post a Comment