Thứ Sáu, 26.02.2016
Công cuộc loại bỏ chế độ CS độc tài toàn trị, xây dựng một nền dân chủ hiến định pháp trị và đa nguyên, dù khó khăn và gian nan, nhưng công cuộc phục hưng nền văn hóa dân tộc đã bị tập đoàn CS hủy diệt toàn diện mới thực sự là mối lo hàng đầu của Dân Tộc Việt. Mời quý thính giả theo dõi bài quan điểm của LLCQ tựa đề "Văn hóa côn đồ" do Hải Nguyên trình bày.
Nạn bạo lực tại học đường đang là một hiện tượng gây nhiều quan ngại.
Hiện tượng này càng khiến nhiều người lo âu khi đối tượng của nó là
những nữ học sinh. Hai vụ hành hung vừa xẩy ra tại Huế là tiêu biểu của
tệ nạn này.
Vào ngày 28 tháng 12 năm 2015, tại Trường Trung học Trần Phú, một nữ
sinh lớp 7 bị các nữ sinh khác cùng lớp vây đánh. Nạn nhân bị các bạn
lao vào đánh, dùng chân đá, tay đấm tới tấp vào mặt. Vừa đánh, các học
sinh còn la hét, chửi mắng với những lời lẽ thô tục. Mặc dù nạn nhân đã
ra sức van xin, khóc lóc, bị đạp ngã lăn ra sàn nhà, nhưng nhóm nữ sinh
trên vẫn tiếp tục hành hung, đánh đập.
Không đày 3 tuần sau đó, vào ngày 18 tháng 2 năm 2016, một nữ sinh
Trung Học Bùi Thị Xuân bị năm sáu bạn gái cùng trường xúm vào đánh đấm
tới tấp trong lúc những học sinh khác chỉ đứng nhìn chứ không can thiệp.
Mãi đến khi giám thị hay tin chạy đến thì nhóm nữ sinh hung hăng kia đã
bỏ chạy khi có người la to là công an tới.
Đây chỉ là những vụ bạo hành điển hình mà nhờ các phương tiện truyền
thông xã hội mọi người mới được biết. Trong thực tế, chắc chắn còn biết
bao vụ khác diễn ra ở nhiều trường học khắp nơi mà không được dư luận
biết đến.
Tương tự, các vụ bạo hành loại này cũng không chỉ xẩy ra trong học
đường, mà hiện hữu trong khắp các môi trường khác. Chẳng hạn, cũng trong
vòng 1 tuần qua, nhiều người đã bàng hoàng khi xem youtube chiếu cảnh
một đám phụ nữ trẻ rượt đánh một cô gái. Ngoài việc hứng chịu những cú
đạp, những cái giộng đầu xuống nền đường nhựa, nạn nhân còn bị xé toạc
áo, lột tuộc quần, ngay cả đồ lót cũng bị giằng mất, hoàn toàn trần
truồng. Trong khi đó, đám đông con gái bu quanh, xỉa xói, chửi rửa và
tiếp tục tát, đánh nạn nhân. Cảm tượng kinh hoàng, man rợ tựa như bày
sói đang bu cắn một con mồi bị thương, không còn khả năng dãy dụa, chống
đỡ.
Sự việc diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, trên một con lộ, thỉnh
thoảng vẫn có người đi bộ dọc theo ven đường. Youtube không ghi rõ quay
tại địa phương nào, chỉ nghe giọng chửi rủa mang âm điệu miền Bắc!
Trước tệ nạn trầm trọng này, nhiều người cho rằng đây là hệ quả của
tình trạng giáo dục bị xuống cấp. Một số khác quy trách nhiệm cho bố mẹ
đã không chú ý giạy dỗ con cái. Cũng có người đổ lỗi cho tình trạng xã
hội suy đồi, mất đạo đức.
Tuy nhiên nhận định như vậy là chỉ mới nhìn đằng ngọn mà quên xét
đằng gốc. Hiển nhiên là học đường, vì là lò đạo tạo trẻ em nên có ảnh
hưởng quan trọng đến chúng. Tương tự, giạy giỗ con cháu là trách nhiệm
hàng đầu của cha mẹ, ông bà. Và không ai có thể phủ nhận tác động tiêu
cực của các tệ nạn xã hội đối với con người Việt Nam nói chung và trẻ em
nói riêng.
Thế nhưng trong một đất nước độc tài toàn trị và bao trùm bởi chủ
nghĩa CS Mác-Lê như Việt Nam thì trường học, và gia đình không còn là
trường học và gia đình hiểu theo nghĩa thông thường, mà tất cả đã trở
thành công cụ của Đảng. Trường học thay vì giáo huấn lại là nơi nhồi
nhét vào đầu con trẻ, ngay từ lúc tấm bé phải luôn "nhớ ơn Bác, nhớ ơn
Đảng". Còn gia đình, thay vì con cái hiếu kính cha mẹ, ông bà thì Đảng
đã giậy phải "Thờ Mao chủ Tịch/thờ Sít-ta-lin bất diệt" như trong bài
thơ "Cải cách ruộng đất" của Tố Hữu.
Nhìn rõ như vậy để thấy cái căn nguyên gốc rễ của tệ nạn bạo lực tại
học đường nói riêng và trong giới trẻ nói chung là do chính chủ nghĩa CS
gây ra. Cũng vậy, tính cách dã man, không còn nhân tính của những kẻ
tham dự các vụ bạo động kể trên cũng bắt nguồn từ chủ trương "đấu tranh
giai cấp" sắt máu mà đảng CSVN đã áp dụng ngay từ khi mới ra đời. Chủ
trường này đã thể hiện quá rõ rệt qua hai câu thờ "để đời" cũng trích từ
bài Cải cách ruộng đất" của Tố Hữu: "Giết, giết nữa, bàn tay không phút
nghỉ/Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong".
Chủ trương "giết, giết nữa" này đã trở thành một yếu tính của chế độ
CS. Với hơn 70 năm thấm nhuần ở miền Bắc và hơn 40 năm nhuộm đỏ miền
Nam, tính cách sát nhân, côn đồ man rợ này đã ảnh hưởng đến lối sinh
hoạt, hành sử của con người. Nó đã trở thành một thứ văn hóa – văn hóa
côn đồ.
Đảng CSVN không những không tìm cách cải sửa, chữa trị tệ nạn côn đồ,
mà ngược lại còn tận dụng thứ văn hóa này làm phương tiện củng cố guồng
máy cai trị độc tôn. Điển hình và mới đây nhất là các vụ dân phòng ném
đá vào nhà cựu tù nhân chính trị Trần Minh Nhật hoặc đánh đập cựu tù
nhân Trần Thị Nga.
Văn hóa "côn đồ" là một trong những di lụy vô cùng nguy hiểm mà đảng CS đã để lại cho dân tộc Việt.
Công cuộc đấu tranh loại bỏ chế độ CS độc tài toàn trị, xây dựng một
nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên, dù khó khăn, gian nan,
nhưng có thể hoàn thành trong một thế hệ. Nhưng công cuộc phục hưng nền
văn hóa dân tộc đã bị tróc gốc, cải tạo lại bản chất con người Việt Nam
đã bị mai một, chắc chắn còn gian nan, khó khăn hơn nhiều, và đòi hỏi
hàng chục thế hệ, nếu không muốn nói có thể còn kéo dài hơn nữa!
Trân trọng cám ơn quý thính giả đã theo dõi bài quan điểm của chúng tôi.
LLCQ
No comments:
Post a Comment