Thứ Năm, 10.02.2016
Thưa quý thính giả, vui xuân vẫn không quên người đã khuất, như một nén hương lòng tưởng nhớ những người dân lành đã bị thảm sát tại Huế năm 1968. Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình hôm nay, mời quý thính giả theo dõi bài viết: "Thảm Sát Mậu Thân – Huế" của Ngô Dân Chủ sẽ được Minh Nguyệt trình bày để tiếp nối chương trình tối nay. Vâng, với hệ thống AudioNow, chỉ cần bấm số 1(832)999-1124 quý thính giả có thể nghe đài ĐLSN qua điện thoại bất cứ lúc nào với giá của một cuộc gọi thông thường.
Từ hàng ngàn năm nay trong văn hoá người Việt, Tết Nguyên Đán là
những ngày thiêng liêng nhất của dân tộc. Đó cũng là những ngày vui nhất
trong năm. Nên dù làm bất cứ nghề gì, ở bất cứ nơi đâu, những ai tất tả
ngược xuôi làm ăn mua bán đều mong được trở về sum họp dưới mái ấm gia
đình trong 3 ngày Tết. Trong một ý nghĩa thiêng liêng nào đó, Tết còn là
dịp đoàn tụ với cả những người thân đã mất. Tết cũng là cơ hội để người
ta quên đi hận thù, giận hờn năm cũ, hàn gắn những bất hoà. Đó là triết
lý về lòng rộng lượng, tính bao dung vào ngày đầu xuân năm mới của
người Việt từ bao đời nay. Nói tóm lại, Tết Nguyên Đán là lễ hội lớn
nhất trong các lễ hội truyền thống của Việt Nam mà ai đi xa cũng nhớ và
phải trở về.
Ngay trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt nhất chúng ta cũng
có 5, 3 ngày hưu chiến để gia đình đoàn viên, chiêm bái tổ tiên, viếng
thăm thân thuộc, bằng hữu, xóm giềng với những lời cầu chúc tốt đẹp đầu
năm.
Vào những ngày này đúng 48 năm trước, mùa xuân năm Mậu Thân 1968; bất
hạnh thay, người dân miền Nam nói chung và nhân dân Thừa Thiên Huế nói
riêng đã không có những ngày lễ hội lớn nhất mà họ thường có hằng năm!
Họ không được chứng kiến những giây phút thiêng liêng nhất của ngày đầu
năm với trầm hương nghi ngút! Không có những giây phút uy nghiêm trước
bàn thờ tiên tổ! Họ không có những ngày vui nhất trong năm! Họ không có
cơ hội để đoàn tụ với gia đình trong bình yên an lạc! Không có dịp để
viếng thăm bà con thân thuộc, bè bạn hương lân! Vì ngay trong những giờ
phút thiêng liêng và uy nghiêm nhất đó tiếng súng của cộng quân đã giòn
giã vang lên khắp các nẻo gần xa, thay cho tiếng pháo giao thừa truyền
thống.
Đúng như thế, không khí chết chóc, sợ hãi, hoảng loạn đã thế chỗ cho
uy nghiêm, tĩnh lặng, bình an. Cộng Sản Bắc Việt đã lợi dụng những ngày
giờ ngưng bắn để bí mật chuyển quân. Tiếp cận những nơi đồn trú xung yếu
và quan trọng của QLVNCH với sự tiếp tay của bọn Cộng sản nằm vùng. Để
rồi ngay trong những giây phút giao thừa truyền thống thiêng liêng, Hà
Nội đã đơn phương phá vỡ thỏa thuận hưu chiến mà họ đã cam kết. Chúng
đồng loạt mở cuộc tổng tấn công trên khắp lãnh thổ miền Nam mà Huế được
xem là một trọng điểm phải chiếm cho bằng được.
Tuy nhiên, sau 25 ngày đêm chiếm đóng, quân đội chính quy của Bắc
Việt đã hoàn toàn bị lực lượng Tổng Trừ Bị Nhảy Dù, Thuỷ Quân Lục Chiến,
Sư Đoàn I Bộ Binh và quân đội đồng minh Hoa Kỳ đẩy lui khỏi Thành Nội,
đánh bật khỏi Thành phố Huế và các quận xã thuộc tỉnh Thừa Thiên. Nỗ lực
của cái gọi là "giải phóng" Thừa Thiên Huế của Cộng Sản đã để lại hàng
ngàn vành khăn tang cho những thiếu phụ, mẹ già và con trẻ. Những người
có chồng, con, cha đã nằm xuống không phải vì chiến trận mà vì đã bị họ
bắt đi học tập, và không bao giờ có cơ hội trở về.
Hơn một năm sau, vào khoảng tháng 9 năm 1969 nhờ vào lời khai của
những cán binh Cộng Sản hồi chánh; chính quyền và người dân Huế mới lần
lượt tìm kiếm, khám phá và đào bới ồ ạt ở Gia Hội, Bãi Dâu, Xuân Ổ, Xuân
Đợi, Phú Vang, Phú Thứ, Đồng Di, khe Đá Mài... những mồ chôn tập thể.
Những người chết được tìm thấy ở các nấm mồ tập thể này với đủ tư thế:
nằm ngồi qùy đứng. Họ đã bị bắn, bị đập đầu bằng cuốc, bị chôn sống và
bị buộc chặt lấy nhau bằng kẽm gai, dây điện thoại, và cả lạt tre thành
từng chùm từ 3, 5 đến 10 người. Huế đã trải qua những ngày dài lê thê
sống trong hãi hùng lo sợ và bây giờ là nước mắt và nước mắt: Nước mắt
trên gò má khô nhăn của những người mẹ già còm cõi ngóng trông, trên đôi
mắt quầng thâm, thất thần của những người vợ trẻ đã tận cùng của chịu
đựng khổ đau, trên những đứa trẻ thơ bỗng dưng ngây dại vì chờ đợi cha
về! Ôi có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của người dân xứ Huế!?
Theo thống kê từ lời khai của những gia đình có người thân mất tích
và của Ủy Ban Truy tầm và Cải Táng Nạn Nhân: đã có hơn 6,000 người bị
chết trong biến cố Tết Mậu Thân chỉ tính riêng ở Huế. Đấy là một tội ác
có một không hai trong lịch sử Việt Nam! Tội ác rùng rợn, dã man chỉ có
thể xảy ra từ thời Trung cổ!
Sau 40 năm đất nước đã thống nhất, chưa có lãnh đạo nào của Cộng Sản
lên tiếng nhận lấy trách nhiệm. Không những không nhận lấy trách nhiệm,
Hà Nội còn cố tình vu vạ, đổ tội cho quân đội Hoa Kỳ và QLVNCH đã sát
hại những nạn nhân này trong chiến dịch phản công rồi vùi tập thể. Thật
là trơ trẽn và ghê tởm! Và để xoá đi dấu vết của tội ác này; sau ngày
cưỡng chiếm Miền Nam, Hà Nội đã cho phá bỏ những tấm bia tội ác ở nghĩa
trang Ba Đồn, xã Thủy Phước gần núi Ngự Bình. Nghĩa trang Ba Tầng ở Núi
Bân làng Đình Môn, Kim Ngọc thuộc quận Nam Hòa: Những nơi đã cải tang
hàng ngàn bộ hài cốt mà thân nhân không còn nhận dạng được.
Hà Nội còn trâng tráo, trơ trẽn hơn khi vào những năm 1998 tại Hà
Nội, 2008 tại Sàigòn, và 2013 tại Huế đã cho tổ chức cái gọi là kỷ niệm
chiến thắng lịch sử của chiến dịch Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân như là
thành tựu đỉnh cao trong nghệ thuật quân sự do đảng Cộng Sản Việt Nam
lãnh đạo.
Tôi xin mượn hai câu thơ của nhà thơ Trần Trung Đạo mà tôi vô cùng
tâm đắc như là chân lý ngàn đời để tưởng nhớ những nạn nhân Tết Mậu Thân
ở Huế:
Anh linh người hỡi về đây chứng,
Lịch sử bao giờ có bất công?
Những ai đã chết vì sông núi,
Sẽ sống muôn đời với núi sông.
Tôi xin dùng những lời đầu năm này như là nén hương, những giọt nước
mắt để khóc thương và tưởng nhớ các bạn. Xin kính cẩn và chân thành cầu
chúc anh linh những người đã mất được yên nghỉ. Cầu chúc vận hội tốt đẹp
sẽ đến với những nhà đấu tranh dân chủ để nhân dân Việt Nam sớm hưởng
được không khí tự do. Kính cầu chúc người Việt trong và ngoài nước một
năm mới – Năm Bính Thân – Thân Tâm Thường An Lạc!
Ngô Dân Chủ
No comments:
Post a Comment