Thứ Năm, ngày 07.11.2013
Độc tài đảng trị CSVN được khai
sinh từ một chủ thuyết không tưởng và ngu ngơ, quan niệm hoàn toàn sai
lầm về tương quan giữa quyền lực chính trị và trách nhiệm của kẻ hành xử
quyền lực, đưa dân tộc vào tận cùng điêu linh và khổ nhục. Mời quý
thính giả nghe phần Bình Luận của Nguyễn Hưng Quốc có tựa đề: “Quyền Lực
Và Trách Nhiệm” sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình
phát thanh tối hôm nay
Bản chất của chính trị là quan hệ quyền lực. Quyền lực, nói một cách
tóm tắt, là khả năng ảnh hưởng đến cách suy nghĩ cũng như hành vi của
người khác. Trong hệ thống đẳng cấp của chính trị, chức vụ càng lớn,
quyền lực càng nhiều; quyền lực càng nhiều, ảnh hưởng trên suy nghĩ và
hành vi của người khác càng sâu và rộng. Ở vị trí cao nhất trong một
quốc gia, ảnh hưởng ấy có thể tác động đến mọi công dân trong nước ấy. Ở
Tây phương, hầu như ai cũng biết: Khi thay đổi lãnh tụ, chúng ta thay
đổi chính phủ; và khi thay đổi chính phủ, chúng ta thay đổi cả quốc gia.
Về phương diện chính trị, có nhiều loại quyền lực, nhưng đơn giản và
phổ biến nhất, có hai loại chính: quyền lực chính đáng và quyền lực
không chính đáng. Quyền lực chỉ được xem là chính đáng khi nó được dân
chúng ủy thác: Lúc ấy, quyền lực (power) biến thành thẩm quyền
(authority).
Có thể nói thẩm quyền là thứ quyền lực được sự đồng thuận giữa người
cai trị và những người bị trị. Hình thức phổ biến nhất của sự đồng thuận
ấy là qua các cuộc bầu cử tự do, bình đẳng, công khai và minh bạch.
Tuy nhiên, dù được tiến hành dưới hình thức nào thì mọi quyền lực và
mọi thẩm quyền đều phải đáp ứng được một số điều kiện dân chủ, trong đó,
quan trọng nhất là giới hạn và trách nhiệm. Cái gọi là giới hạn ấy có
hai khía cạnh chính: một là giới hạn về thời gian (có tính chất nhiệm
kỳ, không phải vĩnh viễn, cha truyền con nối) và giới hạn của chính
quyền lực (phải chấp nhận phân quyền và chịu sự kiểm soát của các cơ
quan độc lập). Những điều này đã có nhiều người viết. Ở đây, tôi chỉ xin
tập trung vào yếu tố trách nhiệm.
Nếu bản chất của quyền lực, dưới các chế độ dân chủ, là sự đồng thuận
thì hai cơ sở chính để duy trì sự đồng thuận ấy là: sự tín nhiệm và
trách nhiệm. Nói đến tín nhiệm là nói đến một thứ quan hệ nhiều chiều,
nhưng trong đó, chiều quan trọng nhất là chiều từ dưới lên: những người
bị trị tín nhiệm những người cai trị. Trách nhiệm, ngược lại, chủ yếu là
theo chiều từ trên xuống: những người có quyền lực phải chịu trách
nhiệm về chính quyền lực của mình, và với những người đã ủy thác quyền
lực ấy cho mình.
Quyền lực không phải là một cái gì có tính chất tự thân: quyền lực
vì quyền lực. Mọi quyền lực chính đáng đều có tính mục đích: quyền lực
để làm một cái gì. Dưới chế độ độc tài, cái gì đó là bản thân người
và/hoặc gia đình người có quyền lực; dưới chế độ dân chủ, cái gì đó là
những mục tiêu chung mà mọi người tin tưởng và giao phó, thuộc về cộng
đồng, hay rộng hơn, quốc gia. Những mục tiêu chung ấy chính là trách
nhiệm.
Có thể nói, quyền lực chỉ chính đáng trong chừng mực nó gắn liền với
trách nhiệm và chu toàn trách nhiệm. Một nhà lãnh đạo lý tưởng phải nhắm
đến trách nhiệm nhiều hơn là quyền lực. Ở Việt Nam, ngược lại, với
quyền lực, người ta muốn tuyệt đối (độc quyền lãnh đạo), nhưng với trách
nhiệm, người ta lại muốn chia sẻ (trách nhiệm tập thể). Hậu quả là
không ai chịu trách nhiệm về điều gì cả, ngay cả với những sai lầm của
chính mình và/hoặc thuộc quyền hạn của mình.
Tất cả những điều ấy, người ta đều thấy từ lâu. Vụ thất thoát tài sản
đến cả mấy tỉ đô la của tập đoàn kinh tế Vinashin: Không ai chịu trách
nhiệm cả. Các vụ vỡ nợ liên tục của các tập đoàn kinh tế quốc doanh khác
sau đó: Không ai chịu trách nhiệm cả. Kinh tế càng lúc càng suy thoái:
Không ai chịu trách nhiệm cả. Nạn tham nhũng càng ngày càng phát triển
từ một số con sâu đến cả một "bầy sâu": Không ai chịu trách nhiệm cả.
Đạo đức ở khắp mọi nơi càng ngày càng suy đồi: Không ai chịu trách nhiệm
cả. Giáo dục càng ngày càng xuống dốc: Không ai chịu trách nhiệm cả.
Mới đây, gây xôn xao dư luận trong nước nhiều nhất là những chuyện
liên quan đến ngành y tế: Nhiều bác sĩ, vì bất cẩn và thiếu đạo đức, làm
chết hàng loạt bệnh nhân, trong đó có các sản phụ và trẻ em, thậm chí,
một bác sĩ thẩm mỹ ở Hà Nội làm chết bệnh nhân rồi vứt xác xuống sông
Hồng để phi tang. Trách nhiệm thuộc về ai? Không có ai nhận cả. Mọi
người cứ đổ lỗi cho nhau. Dân chúng bức xúc đến độ, lần đầu tiên trên
báo chí chính thống (PetroTimes) trong nước, có người kêu gọi Bộ trưởng Y
tế Nguyễn Thị Kim Tiến từ chức.
Có lẽ, cuối cùng, bà Nguyễn Thị Kim Tiến vẫn tiếp tục làm Bộ trưởng.
Như tất cả những nhà lãnh đạo khác của Việt Nam từ trước đến nay. Vô
trách nhiệm đến mấy, cái ghế của họ vẫn bất khả xâm phạm, dù cái giá mà
họ và đảng họ phải trả rất đắt: Càng ngày càng mất sự tín nhiệm của dân
chúng.
Không có trách nhiệm, mọi quyền lực đều là ăn cắp. Không có sự tín
nhiệm, mọi quyền lực đều là ăn cướp. Không có cả hai, người ta vừa ăn
cắp vừa ăn cướp.
Nguyễn Hưng Quốc
No comments:
Post a Comment