Quan chức cs VN ngu dốt đã chiến tranh hóa việc chống đại dịch, khiến luật pháp được cấp dưới cũng ngu dốt sử dụng bừa bãi như trò nặn đất làm thủ công của trẻ em, chỉ tạo thêm điêu linh cho dân chúng. Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gởi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “ Luật pháp như đất nặn” của Nguyễn Thông sẽ được Lê Khanh trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Nguyễn Thông.
Hồi đám chúng tôi còn nhỏ học cấp 1 có môn thủ công. Cô giáo
dạy vẽ đường diềm, may vá (kỹ năng may vá cực kỳ cần thiết bởi quần áo rách là
đặc sản thời đó), gấp giấy, đan lát, nặn con này con kia… Nguyên liệu để nặn là
đất sét. Trước hôm có tiết thủ công nặn, vác cái thuổng ra cánh đồng đào một
bọc to, loại đất sét hạng nhất vừa dẻo vừa trắng, lâu khô, đem về tha hồ nặn.
Kỹ năng nặn chả đứa nào giống đứa nào. Cô giáo yêu cầu nặn con trâu, đứa thì
nặn ra mèo, đứa nặn giống con lợn có sừng, đứa nặn ra cái trống có 4 chân,
thiếu hẳn đuôi… Cứ mỗi đứa một phách. Không có quy định bắt buộc cụ thể nên tha
hồ phăng, lại còn cãi con trâu nhà em nó thế.
Trong cuộc chống dịch ở xứ này, nhiều chuyện cũng na ná như nặn thủ công đất
sét. Mỗi đứa mỗi kiểu, tùy tiện “sáng tạo”, không ra thể thống gì. Trò nào cũng
cho mình đúng, tha hồ phát huy, khi bị chê, bị sai thì sửa, rồi còn cãi làm gì
mà chẳng có sai.
Ông Nên ông Mãi ông Phong ở Sài Gòn thiết quân luật, cấm tiệt dân ra đường, cấm
đi lại, khi dư luận gọi là phong tỏa, giới nghiêm, lockdown thì cãi bảo rằng
làm gì có phong tỏa giới nghiêm. Hà Nội bắt buộc người bay từ các nơi về phải
cách ly tập trung 14 ngày cho sân sau của họ thu tiền, vận vào lý do an toàn
chống dịch, khi bị phản ứng thì lại bỏ, chỉ hôm trước hôm sau. Tay lãnh đạo
phường ở Nha Trang nói bánh mì không phải lương thực, không phải hàng thiết
yếu.
Tay bí thư phường ở Bình Dương sấn vào nhà người ta bắt chủ
nhà chỉ để đi ngoáy mũi bởi đã được lệnh trên bắt dân phải ngoáy mũi. Ở Cà Mau
nhà chức việc lôi chó ra đập chết bởi sợ chó làm lây dịch dù chưa có nghiên cứu
nào nói chó là vật trung gian… Luật chống dịch có thì có nhưng nó như đất sét,
mỗi anh một phách, tha hồ nặn.
Cứ đổ cho đám dưới tùy tiện cũng tội chúng nó. Sai ngay từ trên. Đất sét trong
tay những ông to đầu. Ông thủ tướng Chính ban chỉ thị 15, 16 để phòng chống
dịch trong cộng đồng, áp dụng chung trên cả nước, nhất nhất thế mà làm. Nhưng
khi dịch quá căng, tình hình thay đổi, đáng nhẽ phải ra chỉ thị mới, thì ông ta
lại tùy tiện chỉ đạo thực hiện chỉ thị 16 trên tinh thần 16+. Thế thì bỏ mẹ,
thằng dưới tha hồ cộng, làm theo ý nó. Tôi muốn hỏi ông Chính, cộng nghĩa là
thế nào. Cứ 16 làm hết mức, nếu 16 chưa đủ chưa hợp thì ra cái khác hợp hơn, 17
chả hạn. Ông nói chúng nó cộng, cho chúng nó quyền tùy tiện, chúng tha hồ vận
dụng, chúng sai, thực ra là tại ông.
Ông chủ tịch Phúc bảo pháo đài nhưng không phải pháo đài. Các ông yêu cầu, bắt
nhà người ta thành pháo đài, rồi lại nói không phải pháo đài, vậy nó là thứ dở
hơi gì. Mà tôi nói thật, dẹp ngay thứ tư duy chiến dịch, chiến sĩ, ra quân, tấn
công, pháo đài, phải thắng mới về… ấy đi. Đó là thứ thói quen, một quán tính
quân sự hóa nền hành chính của những kẻ chỉ thích đánh nhau, say chiến tranh.
Pháp trị là cần thiết, nhưng đâu phải ra đó, không thể tùy tiện. Pháp luật phải rõ ràng, không thể như đất sét nặn. Càng cao càng phải gương mẫu, chính ngôi.
No comments:
Post a Comment