Nguyễn Văn Đông sinh tại Sài Gòn. Năm 1946, gia đình gửi ông vào trường Thiếu sinh quân Việt Nam ở Vũng Tàu. Ở đây, ông được học nhạc với các Giảng viên âm nhạc của Học viện Âm nhạc Quốc gia Pháp sang giảng dạy. Chỉ sau một thời gian ngắn, ông trở thành một thành viên của ban Quân nhạc Thiếu sinh quân. Năm 16 tuổi, ông đã có những sáng tác đầu tay như “Thiếu sinh quân hành khúc”, “Tạm biệt mùa hè”…
Cuối năm 1951, ông chính thức nhập ngũ vào Quân đội Quốc gia. Sau Hiệp Định Geneve, di chuyển vào Nam và đến năm 1955, chuyển sang quân đội Việt Nam Cộng Hòa.
Tên tuổi Nguyễn Văn Đông đã được nhiều người biết tới như một nhạc sĩ tài ba đa dạng, từ nhạc tình yêu đến nhạc quê hương, nhạc chiến đấu cũng nhưnhạc đời.
Về tình yêu, Nguyễn văn Đông xuất hiện như một người tình dễ mến. Ông đã dùng nốt nhạc để ca tụng tình yêu vượt thời gian như một dấu ấn trọn kiếp thương hoài:
Thương ai vẫn thương hoài
Muôn kiếp không phai
Anh đi về nơi ấy tìm những phút vui xưa
Trông nhau mà không nói lòng hết thấy bơ vơ
Anh đi về lối ấy tìm lấy bóng em thơ
Thương ai mãi thương ai..
Tình yêu da diết như thế, nhưng ít khi trọn vẹn. Tuy tình đã lỡ, nhưng hình bóng em cứ mãi lãng đãng trong đời anh, nhất là mỗi khi xuân về dáng em lại thấp thoáng trong mơ:
Xuân sang lả lơi chợt thấy hoa cười
Nối duyên chạnh nhớ một người
từ mùa Xuân trước tới bây giờ còn mơ
Xuân nào sánh vai cùng ngắm hoa đào
Ái ân nào chẳng lúc tàn
vườn em thơm ngát chờ anh bước sang
Hình ảnh vườn em thơm ngát, thì cũng gắn liền với hình ảnh quê hương thân yêu, mà mỗi lần nhớ về là mỗi lần cảm thấy lòng quặn thắt:
Một mùa thương kết muôn hoa lòng
Người về đây nối câu tâm lòng
Về cho thấy xuân nồng áo em
Cho tình xưa thôi cách xa
Về chung mái nhà lá
Nhớ, rồi cầu cho quê hương thanh bình, mau sạch bóng thù để trăm con Việt đoàn viên dưới cánh mẹ:
Mẹ ơi cầu xin cho xóm làng quê hương xóa mờ chiến trường
Đồng bào ta cùng thương nhau xóa hận thù đi lấp đi đường ranh giới
Mẹ ơi và con trai của mẹ ngày mai sẽ về sẽ về
Mẹ ơi mẹ hiền ơi chớ buồn vì con nước non chưa tròn
Với nỗi lòng thương nuớc thương nói, Nguyễn Văn Đông đã nhớ tới các đồng đội đã treo chí trai lên ngọn súng ngoài biên giới, bảo vệ quê hương:
Chiều mưa biên giới anh đi về đâu ?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
người về bơ vơ
Người trai thời chiếnđành phải chấp nhận thương đau. Ngay cả ngày đầu xuân cũng đành ôm súng mà nhớ quê nhà quay quắt, thèm một chiếc bánh chưng cũng khó:
Ngồi ngắm mấy nóc chòi tranh
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà ước chiếc bánh ngày xuân
Cùng hương khói vương niềm thương
Tuy giãi dầu sương gió, nhớ mẹ nhớ em, nhưng người chiến sĩ cộng hòa vẫn ung dung xuất hiện như một người hùng, đẹp một cách lãng mạn giữa khung trời lộng gió:
Anh như ngàn gió, thăm ngược xuôi, theo đường mây,
Tóc tơi bời lộng gió bốn phương,
Nước non còn đó một tấc lòng,
không mờ xóa cùng năm tháng,
mấy ai ra đi hẹn về dệt nốt tơ duyên.
Nét đẹp nổi bật trong dòng nhạc quê hương của Nguyễn Văn Đông làông đã dành trọn con tim cho đất nước. Ông đã hòa nhịp tim ông với nhịp tim Việt Nam của những người con luôn luôn son sắt với quê cha đất tổ. Hãy nghe nhịp đập của Trái Tim Việt Nam:
Kìa nụ hoa vừa nở đang khoe sắc cho đời.
Ɲhìn theo đàn chim lac Việt đang tung cánh phương trời.
Ɓao trái tim hùng anh mang hơi thở non sông.
Vang khúc ca màu xanh của những bàn taу dựng xâу đất nước.
Nhịp đập của trái tim Việt Nam sẽ mãi vang vọng như hồn thiêng sông núi, mãi tuôn chảy như dòng máu Lạc Hồng, cuộn lên sức sống ngàn đời của dân tộc Việt:
Hồn thiêng núi sông vang vọng trời mâу ngàn năm.
Ɗòng máu Lạc Hồng đã cuộn chảу từ xa xăm.
Ϲho dù thời gian còn trôi mãi mãi nhưng vẫn sáng.
Ɲàу trái tim của những con người Việt Ɲam
Chính nhờ dòng máu anh hùng Việt tộc còn mải tuôn chảy, nên dù có mang thân phận lưu vong nơi chốn tạm dung, dân Việt vẫn tin tưởng mãnh liệt vào một ngày về vinh quang:
Anh hởi anh trong niềm chung mơ ước,
Anh có nghe rạo rực ở tâm hồn ?
Một niềm tin muôn đời không suy biến:
“Đất quê người nhưng trái tim Việt Nam”.
Mơ ước rồi nguyện cầu.Người nhạc sĩ yêu nuớc đã chấp tay khấn nguyện với cung xanh cho tổ quốc Việt Nam muôn đời là minh châu trời Đông:
Lòng con nén hương dâng Tổ quốc, muôn đời nguồn suối hướng ra khơi.
Cầu xin hai tiếng trên hoàn vũ: “Việt Nam ngàn thuở quê hương sáng ngời”.
Như một con chiên ngoan đạo, Nguyễn Văn Đông đãtừng qùy xuống bên hang đá Bê Lem trong mùa Noel, thành khẩn nguyện cầu cho nhân loại bình an vàđất nước thanh bình:
Con quỳ xin Chúa trên trời
Bình an khắp nơi nhân loại
Trăm họ cùng thân ái
Mùa sao đẹp mãi ..
Niềm tin nơi Chúa đời đời
Được trông thế giới tuyệt vời
không còn sầu chinh chiến
Thế gian thần tiên!
Chắc chắnlời cầu của Nguyễn Văn Đông, cũng là tâm nguyện của dân tộc Việt Nam, sẽđược trời cao nhậm lời. Trong niềm tin yêu đó, dân Việt nắm tay nhau hẹn ngày vềchào đón mùa xuân dân tộc:
Người về đây giữa non sông này
Hội trùng dương hát câu sum vầy
Về cho thấy con thuyền nước Nam
Ði vào mùa Xuân mới sang
Xa rồi ngày ấy ly tan
Không còn ly tan. Dân Việt sẽ hân hoan chào đón mùa xuân mới. Nhưng mơ ước đó chưa thành hiện thực! Xuân Mậu Tuất vẫn còn là mùa xuân ly tan và Nguyễn Văn Đông đã ngậm ngùi ra đi, mang theo mối hận mất nước. Dân Việt buồn với ông, nhưng cũng xin gửi ông niềm tin tưởng ngày đoàn viên sẽ tới trong một tương lai gần, thật gần..
Ái ân nào chẳng lúc tàn
vườn em thơm ngát chờ anh bước sang
Hình ảnh vườn em thơm ngát, thì cũng gắn liền với hình ảnh quê hương thân yêu, mà mỗi lần nhớ về là mỗi lần cảm thấy lòng quặn thắt:
Một mùa thương kết muôn hoa lòng
Người về đây nối câu tâm lòng
Về cho thấy xuân nồng áo em
Cho tình xưa thôi cách xa
Về chung mái nhà lá
Nhớ, rồi cầu cho quê hương thanh bình, mau sạch bóng thù để trăm con Việt đoàn viên dưới cánh mẹ:
Mẹ ơi cầu xin cho xóm làng quê hương xóa mờ chiến trường
Đồng bào ta cùng thương nhau xóa hận thù đi lấp đi đường ranh giới
Mẹ ơi và con trai của mẹ ngày mai sẽ về sẽ về
Mẹ ơi mẹ hiền ơi chớ buồn vì con nước non chưa tròn
Với nỗi lòng thương nuớc thương nói, Nguyễn Văn Đông đã nhớ tới các đồng đội đã treo chí trai lên ngọn súng ngoài biên giới, bảo vệ quê hương:
Chiều mưa biên giới anh đi về đâu ?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
người về bơ vơ
Người trai thời chiếnđành phải chấp nhận thương đau. Ngay cả ngày đầu xuân cũng đành ôm súng mà nhớ quê nhà quay quắt, thèm một chiếc bánh chưng cũng khó:
Ngồi ngắm mấy nóc chòi tranh
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà ước chiếc bánh ngày xuân
Cùng hương khói vương niềm thương
Tuy giãi dầu sương gió, nhớ mẹ nhớ em, nhưng người chiến sĩ cộng hòa vẫn ung dung xuất hiện như một người hùng, đẹp một cách lãng mạn giữa khung trời lộng gió:
Anh như ngàn gió, thăm ngược xuôi, theo đường mây,
Tóc tơi bời lộng gió bốn phương,
Nước non còn đó một tấc lòng,
không mờ xóa cùng năm tháng,
mấy ai ra đi hẹn về dệt nốt tơ duyên.
Nét đẹp nổi bật trong dòng nhạc quê hương của Nguyễn Văn Đông làông đã dành trọn con tim cho đất nước. Ông đã hòa nhịp tim ông với nhịp tim Việt Nam của những người con luôn luôn son sắt với quê cha đất tổ. Hãy nghe nhịp đập của Trái Tim Việt Nam:
Kìa nụ hoa vừa nở đang khoe sắc cho đời.
Ɲhìn theo đàn chim lac Việt đang tung cánh phương trời.
Ɓao trái tim hùng anh mang hơi thở non sông.
Vang khúc ca màu xanh của những bàn taу dựng xâу đất nước.
Nhịp đập của trái tim Việt Nam sẽ mãi vang vọng như hồn thiêng sông núi, mãi tuôn chảy như dòng máu Lạc Hồng, cuộn lên sức sống ngàn đời của dân tộc Việt:
Hồn thiêng núi sông vang vọng trời mâу ngàn năm.
Ɗòng máu Lạc Hồng đã cuộn chảу từ xa xăm.
Ϲho dù thời gian còn trôi mãi mãi nhưng vẫn sáng.
Ɲàу trái tim của những con người Việt Ɲam
Chính nhờ dòng máu anh hùng Việt tộc còn mải tuôn chảy, nên dù có mang thân phận lưu vong nơi chốn tạm dung, dân Việt vẫn tin tưởng mãnh liệt vào một ngày về vinh quang:
Anh hởi anh trong niềm chung mơ ước,
Anh có nghe rạo rực ở tâm hồn ?
Một niềm tin muôn đời không suy biến:
“Đất quê người nhưng trái tim Việt Nam”.
Mơ ước rồi nguyện cầu.Người nhạc sĩ yêu nuớc đã chấp tay khấn nguyện với cung xanh cho tổ quốc Việt Nam muôn đời là minh châu trời Đông:
Lòng con nén hương dâng Tổ quốc, muôn đời nguồn suối hướng ra khơi.
Cầu xin hai tiếng trên hoàn vũ: “Việt Nam ngàn thuở quê hương sáng ngời”.
Như một con chiên ngoan đạo, Nguyễn Văn Đông đãtừng qùy xuống bên hang đá Bê Lem trong mùa Noel, thành khẩn nguyện cầu cho nhân loại bình an vàđất nước thanh bình:
Con quỳ xin Chúa trên trời
Bình an khắp nơi nhân loại
Trăm họ cùng thân ái
Mùa sao đẹp mãi ..
Niềm tin nơi Chúa đời đời
Được trông thế giới tuyệt vời
không còn sầu chinh chiến
Thế gian thần tiên!
Chắc chắnlời cầu của Nguyễn Văn Đông, cũng là tâm nguyện của dân tộc Việt Nam, sẽđược trời cao nhậm lời. Trong niềm tin yêu đó, dân Việt nắm tay nhau hẹn ngày vềchào đón mùa xuân dân tộc:
Người về đây giữa non sông này
Hội trùng dương hát câu sum vầy
Về cho thấy con thuyền nước Nam
Ði vào mùa Xuân mới sang
Xa rồi ngày ấy ly tan
Không còn ly tan. Dân Việt sẽ hân hoan chào đón mùa xuân mới. Nhưng mơ ước đó chưa thành hiện thực! Xuân Mậu Tuất vẫn còn là mùa xuân ly tan và Nguyễn Văn Đông đã ngậm ngùi ra đi, mang theo mối hận mất nước. Dân Việt buồn với ông, nhưng cũng xin gửi ông niềm tin tưởng ngày đoàn viên sẽ tới trong một tương lai gần, thật gần..
Ngô Quốc Sĩ
No comments:
Post a Comment