Độc đảng, độc tài và độc quyền chính trị hầu ăn trên ngồi trốc trên đầu cổ toàn dân nằm trong bản chất của ĐCSVN.
Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Bán Nguyệt San Tự Do Ngôn Luận với tựa đề: “Chính trị bình dân – chính trị công dân” sẽ được Song Thập trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
Chế độ cộng sản là chế độ có mối quan tâm rất khác lạ về chính trị.
Trước tiên, nó chính trị hóa mọi vấn đề, mọi hoạt động, mọi tổ chức
trong xã hội. Chính trị hóa đây là công cụ hóa, đảng hữu hóa. Ví dụ lập
pháp, hành pháp, tư pháp, thay vì phân lập và biến thành 3 quyền lực lớn
lao nhất trong việc điều hành quốc gia, quản trị đất nước, như tại các
xứ dân chủ văn minh, thì lại trở nên dụng cụ của một mình đảng CS, bị
phân công dưới sự lãnh đạo của đảng: Lập pháp (quốc hội) soạn luật theo ý
muốn đảng – Tư pháp (tòa án) xét xử theo chỉ thị đảng – Hành pháp
(chính phủ) cai trị theo đường lối đảng. “Nghị gật”, “bản án bỏ túi”,
“nhất thể hóa chủ tịch và bí thư”, “Hiến pháp nằm dưới Cương lĩnh đảng”
là bằng chứng!
Nhưng ngược lại, đảng không hề muốn ai ngoài mình nói đến chính trị, làm chính trị.
Còn chuyện làm chính trị thì đương nhiên là độc quyền của đảng. “Để đảng và nhà nước lo!” là câu trả lời khi nhân dân ưu tư sợ hãi trước các tệ nạn và thảm trạng về chính trị, kinh tế, văn hóa, an ninh, quốc phòng… Không công dân nào được quyền lập chính đảng. Tranh cử độc lập vào Quốc hội bị loại ngay từ vòng đầu.
Còn chuyện làm chính trị thì đương nhiên là độc quyền của đảng. “Để đảng và nhà nước lo!” là câu trả lời khi nhân dân ưu tư sợ hãi trước các tệ nạn và thảm trạng về chính trị, kinh tế, văn hóa, an ninh, quốc phòng… Không công dân nào được quyền lập chính đảng. Tranh cử độc lập vào Quốc hội bị loại ngay từ vòng đầu.
Vì thế, chẳng lạ gì việc nhà báo Phạm Đoan Trang đang lãnh những đòn
thù của đảng do đã dám cả gan bàn đến chính trị, kêu mời nhân dân tìm
hiểu và dấn thân đi vào chính trị qua tác phẩm “Chính trị bình dân” hiện
đã xuất bản ở nước ngoài. Tin tức trên mạng cho hay vào khoảng 2g chiều
ngày 24-02-2018, cô đã bị một toán sĩ quan an ninh bắt cóc ngay tại nhà
riêng ở Hà Nội rồi cưỡng chế đến trụ sở Cơ quan An ninh Điều tra. Trong
thời gian giam giữ, công an đã liên tục thẩm vấn cô về những hoạt động
trước đây và về tác phẩm “Chính trị bình dân” vốn đang được công chúng
tán thưởng và tìm đọc. Cuốn sách được coi là nhạy cảm ở Việt Nam và đã
bị Hải quan Đà Nẵng tịch thu hôm 09-02 khi sách được gửi từ nước ngoài
về.
Giới thiệu tác phẩm của mình, nhà báo Đoan Trang viết: “Người Việt có
thói quen tin tưởng rằng chính trị là cái gì đó xấu xa, độc ác, bẩn
thỉu, tốt nhất nên tránh xa nó ra. Với niềm tin sai lệch ấy, định kiến
ấy, chúng ta tiếp tục xa lánh chính trị, không hiểu gì về chính trị và
để mặc đất nước, xã hội cũng như cộng đồng cho một thiểu số lãnh đạo tùy
ý vận hành, quyết định. Nhưng thật ra, chính trị đâu có khó hiểu đến
thế. Cũng như nhân quyền, tự do, dân chủ chưa bao giờ là các khái niệm
phức tạp, nhạy cảm hay đáng sợ. Chúng là những điều đơn giản và căn bản
đến mức mọi người dân thường ở các xã hội dân chủ đều nắm được, ít nhất
là cảm nhận được chúng. Và chính nhờ thế, họ bảo vệ được nền dân chủ của
nước mình”.
Với 6 phần (Chính trị là gì. Chính quyền và nhà nước. Dân chủ. Các
chủ nghĩa. Tương tác chính trị. Bộ máy nhà nước) và 30 chương, nhà báo
đã giới thiệu với nhân dân về một thế giới mà VC – do dối gian, tàn bạo,
đê hèn trong việc trị nước – đã khiến công chúng nghĩ là xấu xa, độc
ác, bẩn thỉu, đang lúc đó thật sự là một lãnh vực liên hệ tới mỗi người.
Bởi lẽ như triết gia Hy Lạp Aristote từng nói: “Con người là 1 sinh vật
chính trị”, nghĩa là một hữu thể có trí tuệ và ý chí, có hiểu biết và
tình yêu, sống trong một cộng đồng, do đó có bổn phận cùng với những kẻ
khác xây dựng một xã hội có những nhà cai trị minh chính và nhiệt tâm,
những công dân tự do và bình đẳng, một bầu khí an bình và hòa hợp.
Và cái đó gọi là chính trị công dân, bên cạnh chính trị đảng phái
(hay chính trị nghị trường, chính trị chuyên nghiệp) là ơn gọi của một
số người có khả năng lãnh đạo đất nước, điều hành xã hội đầy tinh thần
phục vụ, đầy ý thức trách nhiệm mà không tự biến bản thân, chính đảng
mình thành những hôn quân bạo chúa, lực lượng độc tài như đã thấy qua
các chế độ cộng sản khắp hoàn vũ từ 1917 đến nay mà đa phần đã bị nhân
loại phế bỏ.
Chính trị công dân ấy nay hết sức cần thiết trong cái chế độ bất công
chưa bị đào thải mà ngày càng tác hại trên mảnh đất hình chữ S này. Đó,
trước hết là bổn phận của giới sĩ phu, tức các nhà trí thức trong xã
hội dân sự và cộng đoàn tôn giáo. Vốn là những con người có cơ may ăn
học, có khả năng hiểu biết, có uy tín lãnh đạo, thậm chí có phương tiện
hành động, các vị khoa bảng và các vị chức sắc ấy đang được chờ đợi như
những nhà giác ngộ quần chúng về tình hình xã hội (khai dân trí), những
người thúc đẩy và tổ chức quần chúng (vốn đang sôi sục) đứng lên đòi hỏi
các nhân quyền và dân quyền cơ bản, chất vấn giới lãnh đạo chính trị về
các tội ác và sai lầm của họ (chấn dân khí).
Nay có biết bao vấn đề cụ thể cần lên tiếng: Xăng điện tăng giá, thuế
đủ loại bổ xuống đầu, nợ công chất ngất oằn vai, giáo dục ngày càng
băng hoại, môi trường liên tục ô nhiễm, xã hội không ngớt hỗn loạn vì
gian dối và bạo hành, nhân dân bị trói tay che mắt bịt miệng… Và cách
thức hay nhất, mạnh nhất, hữu hiệu nhất để bày tỏ ý dân cho quan, đó là
tổ chức những cuộc biểu tình rầm rộ, đông đảo, rộng khắp, liên tục, mà
giới sĩ phu dân sự và tôn giáo có thể thực hiện giữa các cộng đồng người
của mình: Học đường, giáo xứ, khuôn hội… Phải coi biểu tình là sinh
hoạt thường xuyên, hợp lý, cần thiết để thực thi trách nhiệm chính trị
công dân. Điều này đã và đang xảy ra trên khắp thế giới, nhất là tại các
nước Đông Âu thập niên 80-90 của thế kỷ rồi. Có thế thì mới cứu dân tộc
khỏi đại họa Việt cộng và Tàu cộng đang độc quyền chính trị, tự tung tự
tác, nô hóa xã hội, thậm chí tiêu diệt Tổ quốc, để đưa nhân dân đất
nước đến chỗ phú cường (hậu dân sinh)./.
No comments:
Post a Comment