Ngô Quốc Sĩ
Văn chương dân gian chuyên chở cảm thức của dân Việt liên hệ tới hầu
hết mọi khía cạnh của cuộc sống, từ tình yêu nam nữ, tình cảm vợ chồng
cha mẹ con cái, đến tình trạng xã hội và đất nước cũng như niềm tin của
dân Việt. Nhưng sau 1975, nền văn chương này đã chỉa mũi dùi vào chế độ
cộng sản, từ lãnh đạo thiếu tư cách đến chủ trương và chính sách sai lầm
của Hà Nội. Hiện thực đó đã nói lên ý nghĩa văn chương phục vụ nhân
sinh, thay vì chỉ để thưởng ngoạn..
Nói về chế độ cộng sản Việt Nam hôm nay thì thật đáng tủi hổ, đến nỗi người dân phải tránh xa như cùi hủi, sợ lây nhiễm vấy bùn nhơ nhuốc:
Chạy, chạy
Tự do độc lập nhất trên đời
Thiên hạ sao mà chạy hết thôi!
Mới thấy bóng cờ sờn tóc gáy
Vừa nhìn ảnh bác toát mồ hôi!
Kể ra cũng hơi lạ! Bác đã được con cháu tôn vinh là cha già dân tộc, mà sao dân Việt lại toát mồ hôi khi nhìn ảnh Bác? Thật ra, cũng dễ hiểu, bởi lẽ Hồ Chí Minh chẳng có gì thơm tho đáng kính. Hãy nghe nguời bình dân nhại bài hát “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” để bốc thối Bác:
Như có Bác Hồ trong cầu tiêu đậy nắp
Vừa ló ra mà sao thấy thúi rình
Lãnh đạo chóp bu đã đuợc thần thánh hóa ngày nào, nay đã bị dân Việt nhận chìm xuống hố phân, thì lãnh đạo đàn em cũng không thể thoát lưới trời soi xét. Từ Thủ Tướng cộng sản Phạm Văn Đồng đến Tổng Bí Thư Trường Chinh và Lê Duẫn cũng bị dân Việt lôi ra pháp trường
Thằng Đồng thằng Duẫn thằng Chinh
Vì ba thằng ấy dân mình lầm than
Truờng Chinh Lê Duẫn Văn Đồng
Ba thằng cùng béo vật lông thằng nào
Vật lông cả đám cho tao
Xỏ râu chúng lại đem mà ra phơi
Ngoài ba tên khốn nói trên, những khuôn mặt lãnh đạo cộng sản khác như Lê Khả Phiêu, Võ Văn Kiệt, Đỗ Muời cũng đuợc văn chương dân gian chiếu cố.
Đỗ Muời thì ngu dốt, truớc sau chỉ là tên hoạn lợn:
Đỉnh cao trí tuệ loài nguời
Ai hơn “hoạn nợn” Đỗ Muời nhà ta?
Còn Võ Văn Kiệt cũng chỉ là một tên ăn chơi đàng điếm:
Kiếp sau xin chớ làm người
Làm Võ Văn Kiệt chơi bời sướng hơn!
Lê Khả Phiêu truớc sau cũng chỉ là một tên trùm tham nhũng, với biệt thự tráng lệ, nhà đầy ngà voi, lại còn trơ trẽn đề xuất phê bình và tự phê, đòi cán bộ tự kiểm điểm:
Ông Phiêu đề xuất tự phê
Xưa nay tự kiểm là nghề trung ương
Đảng ta giữ vững lập trường
Quốc doanh tham nhũng chẳng nhường cho ai
Đến như Võ Nguyên Giáp mới thật thảm thương. Ông từng được cộng sản tô bóng thành “người anh hùng Điện Biên”, đã từng đánh Đông dẹp Bắc, nay đã bị thất sủng, lãnh một chức vụ thật khiêm tốn, coi sóc chuyện sinh đẻ của phụ nữ
Ngày xưa đại tướng công đồn
Ngày nay đại tướng bịt l..chị em (l phat âm lờ)
Ngày xưa đại tướng cầm quân
Ngày nay đại tướng cầm quần chị em
Tập đoàn lãnh đạo cộng sản bị dân chúng phỉ nhổ, mà còn bị kết án nặng nề. Tội nặng nhất của tập đoàn lãnh đạo cộng sản Việt Nam là tội bán nước. Cộng Sản Việt Nam đã phản bội xuơng máu của tổ tiên, nhẫn tâm đem đất nuớc gấm vóc dâng hiến cho ngoại bang:
Công lao xuơng máu năm nào
Bây giờ lãnh đạo mang trao cho Tàu
Nam Quan Bản Giốc còn đâu
Hoàng Sa biển rộng cúi đầu hiến dâng
Đời anh sống chết bao lần
Vì lòng yêu nuớc góp phần dựng xây
Bây giờ chính đảng một bầy
Cướp đêm rồi lại cướp ngày không tha
Với một tập đoàn lãnh đạo như thế thì có lạ gì,Việt Nam không thể ngẩng đầu lên được. Truớc năm 1975, Việt Nam là “hòn ngọc Viễn Đông” và thủ tướng Singapore đã mơ ước được sánh vai Sài Gòn. Nay xã hội Việt Nam đã bị băng hoại từ Bắc chí Nam. Dân chúng thì nghèo mạt, lãnh đạo thì sa đọa tham nhũng.
Truớc hết là nghèo đói. Người dân không có cơm ăn, trong khi đảng lại phè phỡn trên xuơng máu nhân dân:
Dân đói mà đảng thì no
Sức đâu ủng hộ hoan hô suốt ngày
Đảng béo mà dân thì gầy
Độn bắp độn sắn biết ngày nào thôi?
Ăn không có mà mặc cũng không, người dân sống trong cảnh rách rưới, mảnh vải che thân cũng bị cuớp mất:
Một năm 2 thước vải thô
Nếu đem may áo cụ Hồ lòi ra
May quần thì hở lá đa
Chị em thiếu vải hóa ra lõa lồ
Vội đem cất ảnh Bác Hồ
Sợ rằngBác thấy tồ hô bác thèm
Nói chung, cuốc sống dân lành thật thảm thương. Cộng sản lớn tiếng rêu rao “độc lập tự do hạnh phúc”, nhưng thực tế, cộng sản đã đày đọa dân tộc trong đói khổ lầm than:
Có áo mà chẳng có quần
Lấy gì hạnh phúc hỡi dân cụ Hồ
Có đói mà chẳng có no
Lấy gì Độc Lập Tự Do hỡi trời?
Điều mỉa mai nhất là cộng sản vẫn tự xưng là đại biểu của công nhân và giai cấp lao động. Thực tế, giai cấp lao động lại bị cộng sản bóc lột nhiều nhất, Xã hội đại đồng và bình đẳng đâu chắng thấy, mà chỉ thấy hố sâu gai cấp mỗi ngày một sâu thêm:
Công nhân giai cấp tiền phong
Ăn đói vác nặng lưng còng mắt hoa
Một nguời làm việc bằng ba
Để cho lãnh đạo xây nhà xây lăng
Mọi người thi đua thật hăng
Để cho lãnh đạo ăn nằm thảnh thơi
Công nhân vợ ốm con côi
Lãnh đạo nhà đẹp xe hơi bề bề
Bao giờ cho hết trò hề?
Đói khát, rách rưới thể xác, dân Việt còn đói khát rách rưới cả tâm hồn. Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã cảm thấy bất bình truớc tình trạng cộng sản Việt Nam đã gieo thảm họa lâu dài, tạo nên “cái chết trong tâm hồn”, cái chết của lương tâm, của lý trí, của luân lý và chính trị. Văn chương dân gian cũng đã nói lên thảm trạng suy đồi đạo đức đó:
Truớc hết là luân lý, xã hội cộng sản hôm nay là xã hội đĩ điếm:
Chiều chiều trên bến Ninh Kiều
Duới chân tượng Bác đĩ nhiều hơn dân
Trăm năm bia đá cũng mòn
Bia chai cũng vỡ chỉ còn bia ôm
Tiếp đến là giáo dục cũng bị phá sản. Nhà nuớc thì chủ trương chính trị hóa giáo dục, chủ trương “hồng hơn chuyên”, nhồi nhét vào đâu óc non trẻ những giáo điều vô nghĩa. Còn giáo chức thì nhiều người cũng bán rẻ lương tâm chức nghiệp, mua bán chữ nghĩa bằng cấp. Thiểu số nhà giáo còn luơng tâm thì phải đổi nghề, sống lây lất bên vệ đuờng:
Thầy giáo lãnh lương ba đồng
Làm sao sống nổi mà không đi thồ
Nhiều thầy phải đạp xích lô
Làm sao xây dựng tiền đồ học sinh
Có tiền ắt có đồ sinh
Cô giáo lớp mình phải bán bia ôm
Bia ôm đổi lấy chén cơm
Gặp phải học trò hàn hôn nỗi gì?
Qủa là một sự đổi đời bi thảm. Xã hội lật ngược nên Hà Sĩ Phu mới phải viết bài “lật ngược” để nói lên những đảo lộn ngược đời phi lý tại Việt Nam. Văn chương dân gian cũng đã diễn tả cái lật nguợc oái oăm đó:
Kỹ sư đôi lúc làm cư sĩ
Thầy giáo lắm phen cũng tháo giày
Giáo chức giờ đây thành dứt cháo
Khoái ăn sang nên sáng ăn khoai
Ý thức rằng, nguyên nhân gây thảm họa trên dân tộc Việt Nam chính là chế độ cộng sản và tập đoàn lãnh đạo phản dân hại nước, nên dân Việt đã dứt khoát tẩy chay và phế bỏ những thế lực gây tai họa đó:
Bao giờ Hồ Cạn Đồng khô
Chinh rơi Giáp rách cơ đồ mới yên
Nay hồ đã cạn, đồng đã khô, chinh đã rơi và giáp đã rách, nhưng cơ đồ vẫn chưa yên, vì tập đoàn lãnh đạo hôm nay đang sử dụng bộ máy trấn áp, áp dụng chính sách công an trị để bóp chết tự do dân chủ. Giờ dây chỉ còn nước dẹp bỏ chế độ sắt máu, đưa hết bọn chúng ra pháp trường:
Bộ đội buông súng thì tha
Công an thì phải chặt ba khúc liền
Chúng là công cụ kiếm tiền
Làm cho xã hội đảo điên quay cuồng
Tóm lại, bản án đã viết sẵn, nhưng cơ đồ chưa yên. Dân Việt còn phải trường kỳ tranh đấu để xóa bỏ chế độ cộng sản phản bội, ác với dân hèn với giặc hôm nay:
Còn trời còn nước còn non
Nếu còn cộng sản ta còn đấu tranh
Xin khép lại bài viết “Văn chương dân gian chống chế độ” để cùng đồng hành với dân Việt trong công cuộc đấu tranh giải thể cộng sản..
No comments:
Post a Comment