Cộng sản là một thảm họa của nhân loại. Sau bao nhiêu năm gieo tai họa tang tóc, chủ thuyết cộng sản đã bị thế giới vất bỏ vào sọt rác lịch sử. Nhưng đáng buồn thay, tại Việt Nam, tập đoàn lãnh đạo vẫn quyết bám chặt vào chủ nghĩa lỗi thời này, tiếp tục đày đọa dân tộc trong vũng lầy tăm tối. May thay, đã có nhiều người thức tỉnh, bỏ đảng để quay về với đại khối dân tộc. Điều đáng nói là sau khi trở về, nhiều người đã thẳng thắn nói lên tiếng nói chống cộng, phơi bày bộ mặt thật của cộng sản núp sau những chiêu bài và huyền thoại dối trá, tiêu biểu như DươngThu Hương, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần..
Trong lãnh vực thi ca, người ta đã chú ý nhiều tới truờng hợp anh chàng “bộ đội Cụ Hồ” đã bị cộng sản miền Bắc đầu độc, xua vào miền Nam gọi là để “giải phóng” mà thực ra chỉ là xâm lăng. Khi nhận thấy cuộc sống tự do dân chủ và ấm no của dân miền Nam, anh đã mở mắt thức tỉnh. Bài thơ ‘Tôi Bỏ Đảng” của anh, mà có nguời tiết lộ tên là Phan Huy, là một lời trần tình từ tim. Phan Huy đã dám nói lên sự thật của lòng mình, và hiện thực bi đát của đất nuớc sau 1975, với những lời thơ như dao cắt, và những ý thơ như những tia lửa căm hờn chứa chan tâm tình sám hối.
Bài thơ mở đầu với lời tự thú rằng anh đã bị cộng sản đầu độc, bị những giáo điều vô nghĩa, những huyền thoại dối trá:
Nào là đầu độc về “huyền thoại Hồ Chí Minh”, tên tội phạm lịch sử và tên tội đồ dân tộc, đã được cộng sản tô bóng là cha già dân tộc, là nhà ái quốc, hy sinh hạnh phúc cá nhân cho dân nuớc như thần như thánh:
Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe về bác
Một ông già râu tóc bạc phơ phơ
Tôi hát bài, em thấy bác trong mơ
Cô giáo bảo, bác là tiên là phật.
Thật mỉa mai! Tên tội phạm đuợc tôn vinh làm cha già dân tộc, là tiên là Phật, thực ra chỉ là tên dâm đãng vô đạo đức và độc ác, đã bị dân Việt liệng xuống cống bùn nhơ hôi thối “lộng kiếng bác Hồ” và còn muốn nhốt ông ta vào đũng quần đàn bà “Bác Hồ sống mãi trong quần..chúng ta..”.
Bị đầu độc về già Hồ, Phan Huy cũng đã bị nhồi sọ về chủ nghĩa cộng sản đã đựợc tô bóng với những lời đường mật:
Tôi lớn lên, nghe những lời đường mật
Được vào đoàn, vào đảng bác quang vinh
Cờ búa liềm, hình lãnh tụ Lê Nin
Thay tổ quốc và Hùng Vương dựng nước.
Đảng dạy tôi, chủ nghĩa mình siêu việt
Đưa năm châu lên thế giới đại đồng
Nhà nước ta của giai cấp công nông
Dân là chủ, đảng viên là đầy tớ.
Nghe mà thèm! Nào là chủ nghĩa siêu việt. Nào là dân làm chủ, đảng làm đầy tớ, mà thực tế, đảng viên sống phè phỡn trên xuơng máu nhân dân, đúng như Duơng Thu Huơng đã mô tả “Vàng của kẻ thống trị trộn lẫn với máu và nước mắt của dân tộc bị trị..”
Thế rồi có một ngày, một ngày sau đêm dài lịch sử tăm tối, chàng bộ đội Cụ Hồ đã thấy lóe lên một tia sáng, giúp chàng nhìn thấy đâu là sự thật về miền Nam thật sự tự do dân chủ ấm no và nhân bản:
Ánh sáng Miền Nam đưa tôi về chân lý
Vùng đất hiền hoà, nhân bản, phồn vinh
Cuộc sống tự do, dân chủ, nghĩa tình
Không sắt máu, căm thù, như Miền Bắc.
Hà Nội đã rêu rao phồn vinh của miền Nam chỉ là “phồn vinh giả tạo”, thực ra trong khi miền Bắc đói nghèo, nguời phải cày thay trâu, thì miền Nam sung túc ấm no và tiến bộ, sánh vai với các nước văn minh. Nhất là trong khi tại miền Bắc, dân chúng sống trong sắt máu căm thù thì tại miền Nam, dân chúng vui huởng tự do dân chủ, với cuộc sống đầy tinh nguời và tôn trọng những giá trị nhân bản..
Tia sáng bật chiếu từ miền Nam đã giúp Phan Huy nhận thấy bản chất dối trá phỉnh gạt của cộng sản. Giải phóng chỉ là chiêu bài lừa gạt dân Việt và thế giới ngây thơ. Miền Nam là thiên đuờng biến thành địa ngục chỉ vì bọn đồ tể mang búa liềm từ Nga Tàu về nhuộm đỏ dân tộc.
Từ đó đảng hiện nguyên hình đồ tể
Vung búa liềm đập nát cả quê hương
Một miền Nam hạnh phúc hoá tang thương
Một xã hội thiên đường thành địa ngục.
Nhận thức được bản chất xáo trá gian manh của cộng sản, Phan Huy đã không ngại tố cáo Đảng cộng sản đúng là đảng cướp, cuớp tài sản, cướp quyền sống của dân, đặc biệt là dân nghèo
Và bây giờ cả hai miền đất nước
Đã san nghèo cào khổ giống như nhau
Cùng đội chung cái ách nạn trên đầu
Một chủ nghĩa ngông cuồng đầy tội ác.
Người chủ nhân thành dân oan mất đất
Khóc vang đường, ngủ chật những vườn hoa
Thì ra tuyên truyền cộng sản chỉ láo khoét. Nói đảng là đấy tớ của dân, mà sao đầy tớ lại hút máu dân:
Người đầy tớ trên lầu cao chất ngất
Lợi ích đổi trao quanh yến tiệc rượu trà.
Thì ra đảng thầu bán buôn xương máu
Và biển trời sông núi để chia nhau
Nuôi bầy chó dữ, dưỡng đám giòi sâu
Quyết đàn áp những tấm lòng yêu nước.
Từ nhận thức về bản chất dối trá và hiện thực đau buồn của đất nuớc, Phan Huy đã không tiếc lời mắng nhiếc bọn cộng sản là lũ phản bội, nhẫn tâm đem sơn hà xã tắc dâng hiến cho ngoại bang:
Đảng khốn khiếp chẳng thiết gì tổ quốc
Sẵn sàng dâng xã tắc của cha ông
Để cầu phong độc trị đến ngàn năm
Hàm thái thú đời cha truyền con nối.
Nhưng điều đáng nói là từ nhận thức, anh bộ đội đã bước qua hành động. Trước hết anh đã quyết định bỏ đảng, giã từ cờ máu như nhiều nguời thức tỉnh khác:
Đảng ghê tởm! tôi chán chường muốn ói
Xin trả người thẻ máu với cờ ma
Nhưng bỏ đảng rồi, anh không ngồi đó mà ôm tâm trạng chán nản buông xuôi, cầu an. Trái lại, từ cảm thức sám hối, anh đã quyết tâm đứng lên, thực hiện một cuộc trở về. Đó là cuộc trở về với đại khối dân tộc, với nước non nhà:
Tôi sẽ đi về với nước non nhà
Cùng dân tộc dựng lại mùa quang phục.
Trở về để làm gì? Để tự giao phó cho mình một sứ mệnh “dựng lại mùa quang phục”. Đây hẳn đây là cuộc trở về từ vũng lầy tội ác đến bến bờ chân thiện của tự do dân chủ và tình người. Nói cho cùng, đây là cuộc trở về từ cõi chết đến cõi sống:
Con đường quang phục Phan Huy mơ uớc đã được mở ra. Hy vọng đã vuơn lên. Ngọn hải đăng dân chủ thắp sáng. Bóng tối cộng sản oan khiên đang lùi dần khi toàn thể dân Việt đang hiên ngang buớc vào con đuờng quang phục quê hương.
Ngô Quốc Sĩ
No comments:
Post a Comment