Chủ thuyết cộng sản đã tàn tạ. Thế giới cộng sản đã sụp đổ. Thế mà cho đến nay, CSVN vẫn tiếp tục duy trì chế độ cộng sản độc tài toàn trị, nhất quyết bám lấy tư tưởng Mác Lê làm chỗ dựa tinh thần. Thực ra, trong thâm tâm, kể cả những đảng viên kỳ cựu nhất, chẳng ai còn tin vào ý thức hệ cộng sản, nhưng bên ngoài, vẫn tỏ ra trung thành với tư tưởng Mác Lê, mà thực chất là đang theo Tàu sát nút. Có thể nói diễn tả một cách nôm na là “Cộng sản Việt Nam vỏ Mác ruột Mao”.
Thật vậy, đúng như nhận định của Trần Mạnh Hảo, tại Việt Nam, ý thức
hệ Mác Xit chỉ còn là cái vỏ. CSVN đang hoàn toàn đi ngươc với tư tưởng
của Mác, nếu không nói là chối bỏ Mác.
Trước hết là “đối lập chính trị.” Theo biện chứng pháp của Macxit,
mọi sự vật đều được cấu thành bởi các mặt Đối Lập, nghĩa là mâu thuẫn
nhau. Thế nghĩa là muốn tiến bộ, phải có đối lập chính trị. Điều đó
không thể xảy ra tại Việt Nam, vì hiện nay tại VN, Đảng CSVN nắm quyền
lãnh đạo độc tôn, chủ trương độc tài toàn trị, thì đâu còn ngõ ngách nào
cho đối lập chính trị? Mở miệng nói chuyện cải cách là vào tù hay bị
khai trừ khỏi Đảng, như Trần Xuân Bách, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Hoàng Minh
Chính, Viện Trưởng Viện Triết Học Mác Lê!
Thứ hai là “thế giới đại đồng”. Theo lời dạy của Marx, khi tiến tới
cùng đích cộng sản, con người buớc vào thế giới đại đồng, mọi người hoàn
toàn bình đẳng, nhà nuớc triệt tiêu và con nguời thật sự làm chủ chính
mình, làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu. Hôm nay, Việt Nam đang hô
hào Đảng muôn năm, nhà nước cộng tóm gọn mọi quyền trong tay, thống trị
đất nước với đặc quyền đặc lợi, thì làm sao có chuyện san bằng giai cấp,
triệt tiêu nhà nước để đi đến thế giới đại đồng?
Thứ ba là “liên hệ kinh tế-chính trị”. Theo lý thuyết Marx, kinh tế
quyết định chính trị và hạ tầng quyết định thượng tầng. Cộng sản Việt
Nam đã đảo ngược tiến trình đó với chủ trương “kinh tế định hướng xã hội
chủ nghĩa”, nghĩa là kinh tế được định hướng bởi chính trị. Hiện nay
tại Việt Nam, người ta muốn cổ võ cho kinh tế thị trường, nhưng đồng
thời lại móc vào nền kinh tế thị trường đó cái đuôi “định hướng xã hội
chủ nghiã” thì quả là mâu thuẫn và nghịch lý, chẳng khác nào đem râu ông
nọ cắm cằm bà kia. Thật vậy, phải chọn một trong hai, hoặc kinh tế thị
trường, hoặc kính tế xã hội chủ nghĩa là kinh tế tập trung. Không thể
nhập nhằng chắp vá một cách miễn cưỡng, “đầu voi đuôi chuột” hay “treo
đầu dê bán thịt chó như thế!”
Thực ra, CSVN chỉ khoác cái vỏ Mác mà trong ruột đã ruồng rẫy ông tổ
của ý thức hệ CS. Lý thuyết gia về ý thức hệ CS đã quay lưng. Hoàng
Minh Chính, Viện Trưởng Viện Triết học Mác Lê bỏ Đảng! Con cháu chỉ
khoác áo diễn tuồng dựa vào Điều 4 Hiến Pháp làm chỗ dựa pháp lý, che
đậy thâm ý bảo vệ chiếc ghế lãnh đạo.
Rõ ràng bề ngoài còn vỏ Mác, nhưng trong thực chất, cộng sản Việt Nam chỉ còn có “ruột Mao”
Thật vậy, chế độ Mao, tuy theo ý thức hệ của Mác, nhưng sắt máu hơn,
chủ trương cai trị bằng súng đạn, bằng công an: “Cộng sản không phải là
tình yêu. CS là búa tạ đuợc sử dụng để đấp nát kẻ thù”
Chủ trương sắt máu đó đã đuợc thể hiện qua biến cố Thiên An Môn, qua cuộc đàn áp nhân dân Tây Tạng. cũng như Pháp Luân Công.
Mao còn chủ trương hủy diệt văn hóa, bày ra Cuộc Cách Mạng Văn Hóa
chỉ để đàn áp trí thức, giết hại nho gia, đốt hết sách vở, chẳng thua gì
Tần Thủy Hoàng, vị bạo chúa bị lịch sử nguyền rủa.
Mao còn chủ trương cướp đoạt tài sản của dân, nuôi mộng làm bá chủ
thế giới, chiếm các nuớc láng giềng làm chư hầu như Tây Tạng, Nội Mông,
Tân Cuơng, Mãn Châu, và còn bành trướng xuống Đông Nam Á, xâm chiếm VN
Hôm nay cộng sản Việt Nam đang rập khuôn Trung cộng, với chủ trương
sắt máu, với bộ máy công an trị, chính trị hóa quân đội, cai trị bằng
dao găm mã tấu, súng đạn, roi điện, vòi rồng. Trong chủ trương sắt máu
đó, mọi tiếng nói dân chủ đều bị bóp nghẹt. Mọi đòi hỏi nhân quyền đều
bị gác bỏ ngoài tai.
Cộng sản Việt Nam cũng rập khuôn Trung Cộng, chủ truơng hủy diệt văn
hóa, tiêu biểu như vụ Nhân Văn Giai Phẩm trước đây, và hành động đàn áp
trí thức hiện nay. Tiếng nói trí thức trong nước, tuy có một số biểu
hiện, nhưng còn nhỏ nhoi, không đủ mạnh để lôi kéo sự quan tâm của chế
độ. Nguyễn Quang A, Lê Xuân Diện, Hà Sĩ Phu, Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Đan
Quế, Nguyễn Huệ Chi..và còn ai nữa?
Ngoài ra, cộng sản Việt Nam còn bắt chước Trung cộng đàn áp tôn giáo
một cách thậm tệ, và cuớp đoạt tài sản của dân một cách trắng trợn. Hãy
nhớ lại Cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1956, và nhìn vào hiện tượng Dân oan,
cũng như biến cố Thái Hà, Con Cuông, Vũng Áng hôm nay.
Thế là hiển nhiên, cộng sản Việt Nam chỉ dựa vào cái vỏ Marx để làm
chỗ dựa tinh thần, mà thực chất, cộng sản Việt Nam đã thay ruột Việt
bằng ruột Tàu, ruột Mao để giữ đảng, giữ ghế đúng như Nguyễn Văn Linh đã
khẳng định: “Theo Mỹ thì có thể mất Đảng. Theo Tàu thì có thể mất Nước.
Nhưng thà mất nước chứ không thể mất đảng!”
Nhận thức rõ ràng về cái vỏ và cái ruột của cộng sản Việt Nam như
thế, người Việt cần phải định hướng công cuộc đấu tranh của mình cho
đúng hướng và đúng mục tiêu. Hẳn nhiên, chúng ta vẫn phải tiếp tục vạch
trần những sai lầm và tính cách lỗi thời phản tiến hóa của chủ thuyết
cộng sản, nhưng thiết tưởng, chúng ta cần nhẹ hơn về lý thuyết, để chú
tâm vào nỗ lực hành động, kiến tạo sức mạnh quần chúng, nhắm vào tập
đoàn lãnh đạo thái thú, ác với dân hèn với giặc hôm nay. Những cuộc
xuống đường tại quốc nội tiêu biểu như cuộc biểu tình mới đây quy tụ
trên 30 ngàn người tại Xã Đoài, quả là ngoạn mục làm cho tinh thần người
dân lên cao. Hà Nội dù muốn đàn áp cũng phải chùn buớc. Nếu trong những
ngày tới, dân Việt xuống đường không những vì môi sinh, mà còn vì tự do
dân chủ với con số hàng vạn, hàng triệu người thì chắc chắn chế độ phải
lung lay…
Tóm lại, chúng ta không thể chần chờ hay vô can như cô Giáo Lam đã
kêu gọi. “Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì
ai. Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành
những kẻ đồng loã với cái ác”.
Con đường cứu nguy Tổ Quốc đã mở. Chỉ cần chúng ta từ bỏ thái độ thụ
động, vô can, để nhập cuộc. Ngọn roi Phù Đỗng đâu rồi? Lưỡi kiếm Kim Quy
đâu rồi?
Ngô Quốc Sĩ
No comments:
Post a Comment