Thứ Sáu, 25.12.2015
Thưa quý thính giả, người phụ nữ trên thế giới, đặc biệt là ở những nước văn minh, họ luôn được trân trọng đối xử xứng đáng, chứ không giống như phụ nữ Việt Nam dưới chế độ cộng sản độc tài đảng trị, bị chà đạp, xem thường. Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình hôm nay, mời quý thính giả theo dõi bài viết "Tháng 12 – Đàn Bà" của Tuấn Khanh, sẽ được Minh Nguyệt trình bày để tiếp nối chương trình phát thanh tối hôm nay.
Tháng Mười Hai năm nay, xuất hiện nhiều câu chuyện về những người đàn
bà trên thế gian này – có những người lừng danh, và cả những người vô
danh – khiến mọi thứ lại càng đáng nhớ hơn.
Tháng Mười Hai, nhắc nhiều người yêu nhạc ngồi nghe lại bài Woman của
John Lennon. Bài hát ngợi ca về đàn bà của ông như một định mệnh thôi
thúc, ông viết ra, kịp hát ghi âm lầm cuối cùng trước khi ngày định mệnh
8/12 đến: một kẻ tâm thần đã bắn ông chết ngay trước cửa nhà.
Trong Woman, chàng ca sĩ mắt kính tròn hát rằng "Woman please let me
explain. I never meant to cause you sorrow or pain. So let me tell you
again and again and again" (Tạm dịch: ôi Nàng, xin cho tôi giãi bày. Tôi
không bao giờ muốn đem đến cho nàng nỗi đau hay muộn phiền. Xin cho tôi
nhắc lại muôn lần điều này...) Người đàn bà rất chung và rất riêng của
bài hát đó, muốn giới thiệu rằng mỗi bước đi lên của nhân loại, luôn có
lời ngợi ca và trân trọng.
Tháng 12, trên trang Twitter của tổng thống Mỹ Barack Obama cũng nhắc
về một người đàn bà: Rosa Parks, mà ông trân trọng ghi là "đấng anh thư
đã đứng lên tranh đấu cho công lý và bình đẳng".
Rosa Parks (1913-2005) được lịch sử hiện đại của nước Mỹ gọi tên là
"đệ nhất phu nhân của dân quyền" và là "người mẹ của phong trào tự do".
Ngày 1/12/1955, khi bà Rosa Parks lên chuyến xe bus ở bang Alabama, bà
bị tài xế trên xe buộc phải đứng dậy để nhường ghế cho một người da
trắng – theo luật lúc bấy giờ của bang này. Rosa Parks đã phản đối và
biến chiếc xe bus đó thành nơi tố cáo sự kỳ thị chủng tộc, chấp nhận cho
việc cảnh sát dừng xe áp giải bà đi. Nửa thế kỷ sau, tất cả những đứa
trẻ của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đều được học về Rosa Parks và tự hào về
người đàn bà đã đứng lên cho nước Mỹ hôm nay. Thậm chí, ở các bang như
California và Ohio, ngày 1 tháng 12 là ngày lễ ghi nhớ Rosa Parks Day.
Tháng Mười Hai còn một điều đáng ngưỡng mộ khác: là thời điểm mà lãnh
tụ Aung San Suu Kyi, người đàn bà lừng danh của nền dân chủ Miến Điện
tiếp nhận sự chuyển giao quyền lực từ chính quyền quân sự sang dân sự,
đồng thời tuyên bố sẽ luôn cân nhắc, thận trọng trước mọi lời mời giúp
đầu tư từ Trung Quốc.
Có những người đàn bà trên thế gian này có thể khiến trái tim của
chúng ta phập phồng kiêu hãnh. Nó mở ra những chỉ dấu kỳ diệu về con
người và sự văn minh.
Nhưng cũng có những người đàn bà, với câu chuyện của họ khiến trái
tim chúng ta quặn thắt, đau hơn nữa khi nghĩ về tương lai, giống nòi và
tổ quốc.
Chị Mai Thị Long – có thể nói đến đây vẫn không ai biết – vợ của ngư
dân Trương Đình Bảy bị "kẻ lạ" bắn chết ngay trên biển Trường Sa của
Việt Nam vẫn chưa được cơ quan nào giúp xác định rõ ai đã giết chồng
mình. Lẽ ra, sau cái chết oan khiên và đầy ngụ ý trên biển đó, Bộ Ngoại
Giao Việt Nam phải gửi thư đến các sứ quán có tàu trong cùng khu vực,
yêu cầu cùng phối hợp điều tra xem thủ phạm là ai. Lẽ ra, chị Long cũng
còn được thấy tổ quốc gọi tên chồng mình, sau khi đã hối thúc chồng mình
ra khơi, bám biển, thể hiện chủ quyền thay cho Nhà nước. Ngày 2/12, đưa
chồng về đất mẹ, đối với chị Long, biển bây giờ không những là nỗi đau
mà còn nhắc nhở về dối trá.
Tháng Mười Hai, công an Đà Nẳng cười tươi và trao cho bà Nguyễn Thị
Khả, 57 tuổi, số tiền gần 2 triệu đồng để bồi thường cho việc bà bị công
an khu vực vung gậy đánh đến mang thương tích, vì tưởng bà là gái mại
dâm. Rất nhiều người đã thảng thốt hỏi rằng ở thành phố đáng sống đó,
ngày thường đã có bao nhiêu gái mại dâm bị đánh đập mà không thể nói với
ai? Và cũng có rất nhiều người nói rằng chỉ cần một điều rất nhỏ, bao
nhiêu những vàng mã về nhân quyền phụ nữ, về bình đẳng và quan hệ giữa
công an địa phương và phụ nữ đã lộ ra. Mọi thứ trần trụi và tàn nhẫn như
trên chuyến xe bus về tương lai của bà Rosa Parks, nhưng khác ở chỗ là
thân phận người phụ nữ Việt Nam thậm chí vẫn còn chưa có được một khoảng
trống cho mình.
Câu chuyện cóp nhặt cuối, tạm thời, của tháng Mười Hai, là chuyện cô
gái Việt tự mình đi và đoạt giải hoa hậu ở Philippines, nhưng bị gọi là
thi "chui" và bị đòi phạt 30 triệu đồng. Có cái gì đó vẫn còn chưa giải
thích được cho một văn bản quy định đầy tính phản bội lại quyền con
người trong hiến pháp, khi tự cho mình có quyền kiểm soát sự tự do và
quyền của người khác mà không rõ lý do. Đây không phải là chuyện mới mẻ
tại Việt Nam, vì từ năm 2013 đến nay, theo đoàn luật sư Việt Nam cho
biết thì đã có tới 90.000 văn bản trái hiến pháp, trái luật mà vẫn áp
đặt lên con người.
Con số phạt 30 triệu đó của Bộ TT&TT, chợt làm nhớ đến hình ảnh
trên báo chí Trung Quốc khi rao bán công khai con gái Việt về làm vợ với
giá 1500 USD. Đàn bà Việt hôm nay không thể tự vinh danh mình trên diễn
trường quốc tế, nếu không có Cục, có Bộ xốc nách đưa vào. Nhưng bị bán
đi, bị làm nhục ở sát biên giới của "nước lạ" thì không thấy ai ra văn
bản hay lên tiếng. Cục và Bộ rầm rập vào cuộc với những người đàn bà
sáng danh Việt Nam với thế giới nhưng lãng tránh, ngó lơ khi thấy đàn bà
Việt bị làm nhục khắp thế giới, từ đường biên hữu nghị.
Đàn bà, nếu như bạn vẫn còn nghe Woman của John Lennon, xin hãy cảm
nhận những điều thật tuyệt vời và khác biệt ở hai đầu thế giới.
Tuấn Khanh
No comments:
Post a Comment