Thứ Hai, 21.12.2015
Thưa quý thính gỉa, tại sao chỉ thoáng nhìn là ai cũng biết chế độ "cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" là một thứ dân chủ giả hiệu, không lừa gạt được ai? Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Nguyễn Hưng Quốc có tựa đề: "Dân chủ là gì?" sẽ được Thanh Bình trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
Trong hơn hai thập niên vừa qua, trên thế giới, có lẽ ít có chữ nào,
về phương diện tần số xuất hiện, được phổ cập; về phương diện từ nguyên,
đơn giản và dễ hiểu; về phương diện lý tưởng, được nhiều người đồng
thuận; nhưng về phương diện ngữ nghĩa, lại mơ hồ; và về phương diện
chính trị, lại bị lợi dụng nhiều như chữ dân chủ.
Đơn giản như thế, nhưng đi vào thực tế, khái niệm dân chủ bỗng trở thành phức tạp lạ lùng.
Thứ nhất, dân hay nhân dân là ai? Nhân dân, như một toàn khối, là một
khái niệm mơ hồ, hàm hồ và phi thực. Ở đâu người ta cũng phải lựa chọn,
và lựa chọn cũng có nghĩa là loại trừ. Ngày xưa, trong các nền dân chủ
sơ khai thời cổ đại Hy Lạp, có ba thành phần bị loại trừ: những người
ngụ cư, nô lệ và phụ nữ. Sau, dưới thời trung cổ, một thành phần khác bị
loại trừ: những kẻ ngoại đạo. Ngay dưới những chế độ dân chủ thực sự
thời hiện đại, thoạt đầu, cũng có nhiều thành phần bị loại trừ, chủ yếu
vì lý do chủng tộc: người da đen ở Mỹ và người thổ dân ở Úc. Ngay cả khi
không phải vì những lý do liên quan đến chủng tộc, giới tính, tôn giáo
hay giai cấp, sự loại trừ vẫn có thể xảy ra giữa đa số và thiểu số; có
khi, do thiết chế, chính đa số cũng có thể bị loại trừ như trường hợp
cuộc bầu cử Tổng thống ở Mỹ năm 2000 khi Al Gore chiếm được đa số phiếu
phổ thông nhưng lại thua Georges W. Bush, người được nhiều phiếu của cử
tri đoàn.
Thứ hai, bằng cách nào nhân dân làm chủ đất nước, qua đó, làm chủ số
phận của mình. Trên lý thuyết, có hai cách chính: một là trực tiếp; hai
là gián tiếp, qua các đại biểu. .. Sau khi xác định ý nghĩa của chữ "đại
biểu", lại gặp một vấn đề khác: làm thế nào để chọn các đại biểu ấy?
Trong lịch sử, có nhiều hình thức chọn lựa khác nhau, và không phải hình
thức nào cũng thực sự dân chủ, nhất là khi những người được xem là đại
biểu ấy không phải lúc nào cũng tôn trọng nguyện vọng của những người đã
bầu cho mình.
Tuy nhiên, những sự khác biệt ấy cũng không ngăn cản giới trí thức và
chính trị gia thành tâm và có thiện ý đạt đến một số đồng thuận nhất
định để có thể phân biệt được dân chủ thực sự với những hình thức phi
dân chủ hay dân chủ giả hiệu.
Nói một cách tóm tắt, dân chủ phải bao gồm ít nhất một số yếu tố:
Một, nói đến dân chủ, trước hết, là nói đến cơ chế, đến cách thức tổ
chức chính quyền. Một chế độ dân chủ phải được dân bầu một cách tự do và
bình đẳng. Tính chất tự do và bình đẳng ấy chỉ có thể thực hiện được
với một số điều kiện nhất định: thứ nhất, quyền phổ thông đầu phiếu cho
mọi người thành niên; thứ hai, mọi người đều có quyền tham gia vào các
hoạt động chính trị và xã hội, đặc biệt, được quyền đối lập và phản
biện, quyền tuyên truyền và vận động cho lập trường và quan điểm của
mình; điều đó có nghĩa là, thứ ba, sinh hoạt chính trị phải dựa trên nền
tảng đa nguyên và đa đảng.
Hơn nữa, nói đến cơ chế, không nên chỉ nghĩ đến nhà nước. Trong một
xã hội dân chủ, nhà nước chỉ là một bộ phận trong mạng lưới các thiết
chế đa dạng và phức tạp, bao gồm các tổ chức chính trị, tôn giáo, nghiệp
đoàn, văn hóa, xã hội, thương mại, v.v... Các tổ chức này phải được độc
lập với chính quyền và nhằm phát huy một xã hội dân sự lành mạnh để,
một mặt, củng cố tình liên đới giữa các cá nhân, mặt khác, bảo vệ quyền
lợi của các cá nhân trước khuynh hướng bao trùm và khống chế tất cả của
nhà nước.
Hai, tất cả các cơ chế ấy phải được vận hành trên một nguyên tắc:
pháp quyền. Dân chủ chỉ thực sự là dân chủ khi nó được đặt trên nền tảng
pháp luật. Pháp luật ấy, một mặt, gắn liền với những giá trị phổ quát
của nhân loại; mặt khác, chi phối mọi thành viên trong xã hội, hoàn toàn
không có ngoại lệ, nghĩa là không có ai, tuyệt đối không có ai, dù là
vua hay tổng thống hay tổng bí thư đảng, có thể đứng trên pháp luật
được.
Hai yếu tố trên rất được nhiều người nhắc đến. Nhưng dân chủ không
phải chỉ là cơ chế hay nguyên tắc. Dân chủ còn là một hệ thống niềm tin
và giá trị. Bởi vậy đằng sau các cơ chế hay nguyên tắc ấy bao giờ cũng
có một thứ văn hóa chính trị đặc biệt được xây dựng trên ba nền tảng
chính: Thứ nhất, sự tôn trọng nhân quyền, trong đó có hai quyền cơ bản
nhất: tự do và bình đẳng của mọi công dân. Không được quyền nhân danh
bất cứ thứ gì, kể cả đa số, để áp chế, tước đoạt quyền lợi hay chà đạp
lên nhân phẩm của người khác thuộc phe thiểu số. Một xã hội dân chủ thực
sự, một mặt, thực hiện ước muốn của đa số, nhưng mặt khác, phải bảo đảm
quyền lợi của thiểu số. Điều quan trọng là việc bảo vệ quyền tự do và
bình đẳng của con người phải được thiết chế hóa chứ không phải chỉ dựa
vào thiện chí của các nhà lãnh đạo. Thứ hai, một văn hóa dân sự (civic
culture) với hai trọng tâm là ý thức trách nhiệm và sự tin cậy đối với
cộng đồng và đất nước. Thứ ba, tôn trọng sự đa dạng. Đây là sự khác biệt
chính giữa dân chủ cổ điển (ở Hy Lạp) và dân chủ hiện đại: trong khi
dân chủ cổ điển dựa trên sự thống nhất và đồng nhất, dân chủ hiện đại
dựa chủ yếu trên sự đa dạng và sự khác biệt.
Không phải cái gọi là dân chủ nào cũng hội đủ các đặc điểm nêu trên.
Bởi vậy, trên thế giới mới có dân chủ thật và dân chủ giả
(pseudodemocracy). Dưới các nền dân chủ giả, dân chúng cũng được phát
phiếu đi bầu. Nhưng họ chỉ được bầu những người đã được ai đó lựa chọn
sẵn. Và họ hoàn toàn không kiểm soát được hai điều mà, trên nguyên tắc,
họ cần và có quyền kiểm soát: thứ nhất, quá trình đếm phiếu (không phải
ngẫu nhiên mà ở các nền dân chủ giả, những người thắng cử bao giờ cũng
thắng một cách hết sức vẻ vang, toàn 100% hoặc gần gần 100%!), và thứ
hai, quá trình hoạt động của các đại biểu sau khi thắng cử.
Bạn thử nghĩ xem nền dân chủ ở Việt Nam hiện nay là thật hay là giả?
Nguyễn Hưng Quốc
No comments:
Post a Comment