Thứ Ba, ngày 06.05.2014
Quốc Hận 30 tháng tư không những là
ngày tang thương, mà còn đem lại nhiều hậu quả ê chề khác cho dân tộc.
Mời quý thính giả nghe phần Bình Luận của Hồng Trung với tựa đề: "Nhìn
lại lần nữa hậu quả của ngày 30-4-1975" sẽ được Song Thập trình bày để
kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
30-4-1975 ghi dấu ngày chấm dứt cuộc nội chiến võ trang, huynh đệ
tương tàn của hai miền Nam - Bắc sau hơn 20 năm chia cắt bởi hiệp định
Genève 1954. Nhưng thời điểm này cũng là một trang lịch sử tang thương
đau buồn và mất mát chung cho cả dân tộc Việt Nam.
Khi ông Lê Duẩn đã nói: "Chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và
Trung Quốc" thì rõ ràng danh nghĩa phát động chiến tranh giải phóng Miền
Nam thống nhất đất nước chỉ là phụ, mà mục đích chính là để thỏa vọng
quốc tế hóa CS thế giới của Liên Sô, Trung Cộng. Hậu quả là dân tộc đã
phải trả giá cho cuộc chiến tranh bằng xương máu của hơn 3 triệu sinh
linh và sự tàn phá của bom đạn trên đất mẹ.
39 năm trôi qua, cứ mỗi tháng tư về là báo chí truyền thông lề phải
trong nước được chỉ đạo ca ngợi tiếp tục sự tài tình của Đảng CS trong
chiến dịch HCM giải phóng miền Nam, song trong thực tế, chữ "giải phóng"
đó có quá nhiều mâu thuẫn và cay đắng.
Xin trích lời thơ của anh Trần Trung Đạo viết tặng em gái tù nhân chính trị Đỗ Thị Minh Hạnh:
"Bom đạn đã thôi rơi nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng,
Câu hát hòa bình nhưng nước mắt vẫn cứ rưng rưng".
Chiến tranh võ trang đã chấm dứt, nhưng hòa bình vẫn chưa thực sự
trọn vẹn. Vẫn còn đó một mặt trận tranh đấu giằng co quyết liệt từng
ngày của những con người đi đòi công lý, nhân quyền, tự do dân chủ. Vẫn
còn đó trên khắp ba miền Bắc-Trung-Nam phong trào đấu tranh của những
người nông dân biểu tình, khiếu kiện tập thể đòi đất. Và vẫn còn đó
những làn sóng bất mãn của giáo dân, tín hữu, đạo hữu của các hội đoàn
tôn giáo đòi quyền tự do tôn giáo tín ngưỡng. Nhà nước CSVN đã dùng vũ
lực để trấn áp và quy kết để bỏ tù rất nhiều người trong thời gian qua:
Bằng chứng sống động của sự bất ổn chính trị đương thời. Nhưng công cụ
bạo lực của bất cứ nhà cầm quyền nào cũng chỉ là biện pháp trấn áp, đè
nén người dân tạm thời, chứ không phải là giải pháp chính trị ưu việt để
tháo gỡ các bế tắc to lớn của một đất nước.
39 năm là khoảng thời gian dài đủ để Việt Nam có thể tái thiết, khôi
phục đất nước, phát triển phồn vinh ngang hàng với các nước Nam Hàn,
Thái Lan, Đài Loan, Singapore sau chiến tranh. Nhưng dưới sự lãnh đạo
của đảng CSVN, đất nước vẫn trong tình trạng chậm tiến, suy thoái kinh
tế... mặc dù đã vắt cạn kiệt nguồn tài nguyên thiên nhiên. Nhà nước cũng
đã thâm lạm, lãng phí vô số viện trợ nhân đạo, kinh tế của nước ngoài,
chưa kể mấy trăm tỷ đô la kiều hối từ cộng đồng người Việt ở ngoài nước
gửi về nước trong bốn thập niên qua.
Sự tham nhũng, lãng phí trong đầu tư công vẫn tung hoành gây nhức
nhối cho toàn xã hội, làm nóng trên diễn đàn Quốc hội và căn bệnh ấy như
trở thành thứ bệnh nan y bất trị. Hậu quả là sự nghèo khó cùng với món
nợ quốc gia khổng lồ mà "dân chịu" như lời chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh
Hùng phát biểu.
Cùng lúc đó, đến hôm nay, nền giáo dục vẫn phải còn loay hoay trong
nhu cầu cải cách hầu như toàn diện với số tiền 34.000 tỷ đồng khiến mọi
người dân nghe phải giật mình. Việt Nam có con số hơn 24 ngàn tiến sĩ
(đông bậc nhất thế giới) nhưng lại là nước nghèo đội sổ trên thế giới.
Những phát minh khoa học, những tác phẩm văn học lớn cũng rất ít có trên
đăng ký bản quyền trong nước và quốc tế. Chất lượng đào tạo đại học kém
nên hầu hết các sinh viên thất nghiệp hay làm việc trái ngành chuyên
môn. Đáng ưu tư nhất là ngành y tế, với vô số đề tài sôi nổi trên mặt
báo, truyền thông trong suốt thời gian qua, đặc biệt là trong tháng tư
này. Nạn dịch sởi đã lan tràn trên khắp cả nước cướp đi 118 sinh mạng
trẻ em và gây quá tải trong các bệnh viện nhi trung ương ở Sàigòn, Hà
Nội... cũng chỉ vì một thứ vaccine. Vì muốn giấu nhẹm những yếu kém, tắc
trách trong ngành y tế mà bà bộ trưởng Tiến không dám công bố dịch và
ngăn cấm các phóng viên nhà báo vào bệnh viện tác nghiệp.
Song song với những vấn nạn xã hội quốc nội là ngoài biên ải là sự
hiểm họa đe dọa xâm lăng của Trung cộng. Biển đảo, lãnh hải đang nguy cơ
mất dần vào tay của "người bạn láng giềng 4 tốt –16 chữ vàng" bởi sự
dung túng yếu hèn của đảng cầm quyền. Những dự án lớn trong ngành khai
thác xây dựng là những nhịp cầu để đưa người và hàng hóa Trung Quốc vào
sâu trong lãnh thổ VN một cách hợp pháp. Từ Cà Mau, Tây Nguyên, Miền
Trung (Vũng Áng), Đà Nẳng đến Quảng Ninh đi đâu cũng gặp người Tàu cùng
với những khu phố mang bảng hiệu chữ Tàu như một điềm báo nguy cơ cho cả
dân tộc.
Lịch sử dựng nước và giữ nước là khoảng dài thời gian trước và sau
công nguyên gần 4 ngàn năm, chứa đựng biết bao nhiêu công lao của các
bậc tiền nhân anh hùng qua các triều đại của Việt Nam. Triều đại này suy
vong, buộc phải nhường chỗ cho triều đại khác thay thế để nối tiếp sứ
mạng bảo vệ và xây dựng tổ quốc. Ngày 30-4-1975 chỉ là một cái mốc lịch
sử. Đảng CS cũng chỉ được xem như là một triều đại trong nhiều triều đại
trước đây. Đảng CSVN không phải là tổ quốc VN. Vì vậy, không thể bắt
buộc QĐND, CAND và ND phải trung thành với đảng CSVN. Công hay tội chỉ
có lịch sử mới có quyền phán xét, và chắc chắn sẽ được phán xét công
bằng trong một thời gian không xa.
Đảng CSVN cần dừng lại ngay hành động tung hô quá khứ để tự tôn vinh
chính mình và hãy nhìn vào thực trạng hiện tại của đất nước. Đảng CSVN
có khả năng gây chiến tranh để cưỡng chiếm miền Nam nhưng đã không chứng
tỏ được khả năng xây dựng nên hòa bình trong lòng dân tộc và ổn định,
phát triển đất nước trong suốt bốn thập niên qua.
ĐCSVN hãy nhìn kỹ những vấn nạn của đất nước để trả lại quyền lãnh đạo cho dân tộc.
Hồng Trung
No comments:
Post a Comment