Ngô Quốc Sĩ
Dân Việt bỏ nước ra đi tìm tự do, luôn luôn canh cánh bên lòng hình
ảnh quê hương và mơ một ngày về vinh quang. Hôm nay, sau 43 năm xa cách,
nhiều người Việt tị nạn đã trở về Việt Nam thăm thân nhân tìm người
xưa cảnh cũ, nhất là dịp xuân về tết đến. Nhưng có những người dứt khoát
không về thăm nhà khi còn bóng dáng cộng sản ngự trị trên quê hương.
Nếu có về thì chỉ về để đấu tranh giải thể cộng sản!
Trước đây, Trần Văn Lương đã tuyên bố dứt khoát không về, kể cả để gửi gắm thân xác trong lòng đất mẹ khi đã nhắm mắt lìa đời, nếu cộng sản còn đó. Đồng cảm với Trần văn Lương, Ngô Minh Hằng cũng đã phổ biến “Bản Trường ca thứ bảy” để xác quyết không về khi cộng sản còn ngồi chễm chệ tại Hà Nội.
Là một người Việt bỏ nước ra đi sống đời lưu vong, bà Hằng đã cảm thấy ruột thắt khi chạnh nhớ quê hương:
Một quê hương bên kia bờ đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh chim bay
Quê tôi đấy, dân đau thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ qúa, đêm ngày!
Nhớ lắm! Nhất là ngày xuân. Nhưng dân Việt không thể về dù chỉ để sống, nói chi để đóng góp theo lời kêu gọi trơ trẽn của chế độ hút máu đồng bào:
Quê hương đấy nhưng tôi không ở được
Cũng không về đóng góp bởi vì sao?
Bởi Bác Đảng qúa tham tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết họng đồng bào !
Nếu Bùi Minh Quốc đã hỏi những “chiến sĩ tháng Tám” đâu rồi, sao ngồi yên “nhìn tự do bị vỡ nợ”, thì Ngô Minh Hằng cũng nói thẳng với những người đang cầm súng bảo vệ chế độ, rằng chính họ đang gieo oan nghiệt và gây căm hờn trong lòng dân Việt:
Đường anh chị rắc gieo mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc Trung Nam !
Thực vậy, cầm súng bảo vệ chế độ chính là phản bội dân tộc, bởi lẽ chế độ chỉ là “cỗ máy chém giết”, tận dụng tuyên truyền xảo ngôn để che dấu bộ mặt độc ác của đảng:
Có phải Đảng đã trả thù ác độc
Dân miền Nam sau khi cướp miền Nam
Nhãn “Cải tạo”, mác “khoan hồng, học tập”
Thực chất giết người quỷ quyệt, dã man ?
Đảng còn là đảng cướp, cướp tài sản, cướp quyền sống, vơ vét cho đầy túi tham, mặc cho dân đói dân chết:
Có phải Đảng chặt cây rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước nổi, dân chìm ?
Cứu trợ gởi về, tiền kia Đảng giữ
Hiện vật nhập kho Dân đói, đứng nhìn ?
Đảng còn là đảng buôn, bắt dân làm tôi đòi, rồi còn bán dân làm nô lệ với chính sách “xuất khẩu lao động”, “nô lệ tình dục,” nhằm bóc lột sức sống dân đen, lấy máu đúc vàng:
Có phải Đảng bán dân làm nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận họ về không?
Nước người trả. Đảng làm ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận khốn cùng!
Tuyên truyền cộng sản vẫn hô hào bình đẳng giai cấp, thực chất chỉ là láo khoét. Đảng đã tạo ra một giai cấp mới là tư bản đỏ, những bạo chúa thụ hưởng đặc quyền đặc lợi trên máu và nước mắt dân nghèo:
Có phải Đảng, đỉnh cao ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên quyền lực, phi nhân ?
Dương Thu Hương đã mô tả xã hội Việt Nam hôm nay như một vũng lầy trong đó “Vàng của kẻ thống trị trộn với máu và nước mắt dân tộc bị trị”, thì Ngô Minh Hằng cũng uất nghẹn trước cảnh người dân chết thảm trong tay bạo chúa:
Đảng và dân rõ ràng hai giai cấp
Đảng sang giàu, dân nghèo đói, đau thương
Đảng thống trị và người dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn cực trăm đường !
Đáng nói nhất là đảng đã đẩy cả dân tộc xuống vực thẳm tăm tối ngu muội, trẻ thất học, đêm run lạnh trên vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm, trong khi bọn đao phủ nghênh ngang nhà cao cửa rộng ăn chơi thỏa thích:
Có phải trẻ thơ bao em thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng lắm sân golf ?
Đã thế! Đảng còn chủ trương đầu độc và nhồi sọ tuổi trẻ bằng những giáo điều vô nghĩa bất nhân, biến trẻ thơ thành những công cụ chém giết. Nếu Nguyễn Chí Thiện đã thấy đảng “biến thiếu nhi thành trộm cướp”, thì Ngô Minh Hằng cũng phẫn nộ thấy Hồ Chí Minh đã mựợn lời Quản Trọng rêu rao “trăm năm trồng người” mà thực chất chỉ là “trồng thú” :
Có phải Đảng bôi đen dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối gian không?
Trăm năm trồng người, người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu, khinh rẻ tổ tông
Tội ác của đảng tày trời như thế, thử hỏi làm sao dân Việt có thể về quê để sống, nói chi hợp tác xây dựng chế độ? Có về chăng chỉ là về để đấu tranh diệt lũ tham tàn:
Tôi thẳng thắn trả lời anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài đảng trị
Tôi có về, về tranh đấu mà thôi !
Về để đấu tranh. Đó là tâm nguyện của đa số dân Việt hải ngoại, quyết sát cánh với đồng bào trong nước để tạo nên trận bão lửa dân chủ, đập tan búa liềm, dẫm nát cờ đỏ. Trong niềm tin tưởng đó, nhà thơ đã tha thiết kêu gọi những người cầm súng bên kia chiến tuyến hãy trở về với chính nghĩa, đồng hành với dân tộc trong cuộc cách mạng dân chủ đã châm ngòi:
Thì hỡi chị hỡi anh và hỡi bạn
Cùng chúng tôi ta bước lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình không đơn độc
Muốn vườn tươi phải diệt những loài sâu..
Diệt sâu bọ, phá gông xiềng, đập tan áp bức, xây dựng tự do dân chủ. Đó chính là con đường Việt Nam:
Thì ta phải đập tan đời áp bức
Phá gông xiềng đòi dân chủ, tự do
Một thể chế chính quyền dân tạo dựng
Phải không anh? dân Việt vẫn mong chờ ???
Ước mơ dân chủ đang thành hiện thực. Máu đang nở hoa. Nước mắt tủi hận kết tinh thành những giọt lệ mừng long lanh, những nụ xuân hy vọng tươi thắm…
NQS, HS va MN hẹn quí thinh giả trong TCYN lần tới.
No comments:
Post a Comment