Thưa quý thính giả, một mảnh đất với bao ngôi nhà của
biết bao con người lương thiện, chánh trực đang là mồi ngon cho
những tên quái thú đội lốt người mà lại có quyền sinh sát
trong tay sẵn sàng chực chờ cướp đoạt. Trong tiết mục Chuyện Nước
Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa
đề: “Hôm nay anh chị ngủ ở đâu?” của Trịnh Kim Tiến sẽ được Quê
Hương trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Trịnh Kim Tiến
Hôm nay anh chị vẫn ngủ tại nhà, đồ đạc trong phòng còn nguyên vẹn,
chưa một món nào được chuyển đi. Mặc dù họ cố tình cho mọi người trong
vườn rau biết ngày mai sẽ đến cướp phá nhưng anh chị không thể đi.
Ra tù, chị quen và cưới anh, người đàn ông tù gấp 4 lần án chị phải
chịu. Khi bé Tôm ra đời, hai vợ chồng những tưởng cuộc đời sẽ mỉm cười
sau bao bất công và mất mát. Nhưng rồi sắp tới đây, chính quyền Cộng Sản
có thể lại tiếp tục phá hủy tất cả, một lần nữa giết chết cuộc đời anh
chị.
Chị là nhà hoạt động Phạm Thanh Nghiên, người phải chịu 4 năm tù cho
việc giăng băng rôn Hoàng Trường Sa là của Việt Nam và những bài viết về
hai quần đảo này. Nhiều người sẽ nghĩ rằng làm gì có chuyện đó, nhưng
sự thật là ngày đó, chị đã phải trả giá từ rất sớm, khi mà Internet chưa
phát triển, nhiều người không biết Hoàng Trường Sa ở đâu trên bản đồ
địa lý.
Chồng chị là anh Huỳnh Anh Tú, người tù lương tâm bị chế độ đọa đầy
trong 14 năm. Ra tù, anh không còn gì để mất, anh trai anh là Huỳnh Anh
Trí qua đời bởi căn bệnh HIV bị lây nhiễm trong khi ngồi tù Cộng Sản.
Anh không nhà cửa, không mảnh giấy trong người. Nhà cầm quyền địa phương
khó dễ, cố tình không cấp lại giấy tờ tuỳ thân cho anh. Anh không được
sống như một người công dân bình thường, không thể đi lại cũng không thể
có chỗ nương thân nào khác ngoài khu vực vườn rau.
Hai người đến với nhau trong ơn lành của Chúa, trong sự ngỡ ngàng của
tất cả anh em bạn bè. Và phép lạ đã đến với họ, ở cái tuổi và sức khỏe
tưởng chừng như không thể, chị đã mang bầu. Bé Tôm ra đời trong niềm
hạnh phúc khôn nguôi của cha mẹ và sự chúc lành của mọi người.
Bởi vì sự ra đời của con, ba mẹ con bắt đầu mong ước có một ngôi nhà
để nuôi con khôn lớn. Nhưng một người không giấy tờ như anh Tú không thể
đi đâu khác, rời xa sự cưu mang của anh chị em Công giáo sống trong
vườn rau. Anh chị quyết định đem toàn bộ số tiền tích lũy và đi vay mượn
thêm để mua cho mình một mảnh đất nơi đây và dựng lên căn nhà cấp 4 để
ở.
Đến ngày nhà xây xong cũng là ngày nó chuẩn bị bị đập bỏ.
Không cung cấp giấy tờ pháp lý cho các chủ đất, lấy lý do là xây dựng
trái phép, nhà cầm quyền đã cho xe ủi sạch gần 10 căn nhà ở vườn rau
Lộc Hưng. Chưa dừng lại, họ nói sẽ còn tiếp tục, cho đến khi mảnh đất
vàng ấy thuộc về họ.
Căn nhà mới xây của anh chị như cái cây nhỏ đứng giữa cơn bão lớn. Chẳng biết khi nào đến lượt bị đập bỏ.
Tối nay, khi chúng tôi đến, anh Tú trầm ngâm ngồi bên ngoài cửa,
ngước nhìn lên giàn cây trước ngôi nhà họ đang ở. Mặt anh buồn thì rõ
nhưng lại rất điềm đạm, bình tĩnh. Sự bình tình khiến tôi có chút rờn
rợn. Chị Nghiên vẫn cười nói tươi tỉnh và cho bé Tôm bú. Anh chị tối nay
vẫn ngủ ở đó, trong vườn rau.
Vào buổi tối mà nhà cầm quyền cưỡng chế gần chục ngôi nhà khác trong
ấy, anh Tú cũng nhất quyết không chịu đi, dù điện nước không có, muỗi
chích đầy tay chân. Anh nói anh muốn ở lại để nhìn chúng nó dỡ đến nhà
anh. Anh là người hiền lành rất mực nhưng lại vô cùng cương quyết.
Tối nay khi biết nhà cầm quyền đe nẹt ngày mai sẽ san bằng mảnh đất
của mình, anh chị chọn ở đó. Một nhà ba người không đi đâu hết.
Cũng giống như anh chị, các chủ đất và người nhà của họ đêm nay cũng
không đi đâu hết, đồ đạc của họ vẫn nguyên vẹn, vì đó là nhà của họ,
không có ai có quyền đuổi họ đi.
Chỉ là tôi nhìn thấy trong dòng người cầu nguyện, những giọt nước mắt
đang rơi thốn thức, đôi lúc bắt gặp những ánh mắt rực lửa hờn căm.
Ngày mai, khi những chiếc xe cẩu san lấp đi nhà của họ, không biết
chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc rằng nếu nhà cầm quyền cố tình cướp đất,
nhiều gia đình sẽ phải trắng tay, ngủ trên đống hoang tàn đổ nát; các
bác thương phế binh, tay chân không còn lành lặn sẽ chẳng còn nơi nương
thân ở nhờ.
Trịnh Kim Tiến
No comments:
Post a Comment