Đảng CSVN là một tập hợp của nhiều phe nhóm quyền lợi và quyền
lực. Quyết định mở rộng phi trường Tân Sơn Nhất về hướng nam, thay vì
hướng bắc, chứng tỏ phe các đại gia quân đội tham nhũng đã thắng thế.
Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Thạch Đạt Lang với
tựa đề: “Phi trường Tân Sơn Nhất và chuyện Nam tiến ”sẽ được Hướng Dương
trình bày để kết thúc chương trình phát thanh DLSN tối hôm nay.
Thế là xong. Việc mở rộng phi trường Tân Sơn Nhất ở Sài Gòn đã được
“chốt” vào ngày 28.3.2018, khi ông Nguyễn Xuân Phúc, thủ tướng của
“chính phủ kiến tạo” đặt bút ký, quyết định cho phi trường TSN mở rộng
về hướng Nam, ngược lại với sự đánh giá, khuyến nghị và hy vọng của các
chuyên gia sau khi nghiên cứu.
Sau khi quyết định được ban hành, có lẽ nhiều đại gia gốc quân đội đã reo lên mừng rỡ, hồ hởi, hân hoan, hớn hở, hả hê mở tiệc ăn mừng, rồi còn cùng vợ con đi chùa cúng bái, lễ lạy, làm thiện nguyện mấy ngày liên tiếp. Không vui mừng, sung sướng sao được khi mà nỗi lo canh cánh bên lòng về nguồn tin phi trường TSN sẽ mở rộng về hướng Bắc làm họ mất ăn, mất ngủ bấy lâu nay, đã tan biến?
Không bàn đến những chi tiết kỹ thuật, số lượng hành khách, chuyến bay lên xuống ở phi trường TSN, bài viết chỉ phân tích những yếu tố khách quan lẫn chủ quan, vì sao phi trường TSN không thể mở rộng về hướng Bắc, gọi tắt là Bắc tiến, mà phải đi về hướng Nam, dù trái ngược với đề nghị, khuyến cáo của các chuyên gia Hàng Không Việt Nam.
Quyết định Nam tiến TSN có (mang tiếng) lọt cái ổ gà như ông Mai Quốc Ấn viết trong bài “Chuyến Xe Cải Cách” thì “chính phủ kiến tạo” cũng chỉ lắc lư, nhồi xóc chút đỉnh, và sẽ vẫn tiếp tục vững như kiềng ba chân. Ông Mai Quốc Ấn chẳng qua thương ông Phúc nên xem quyết định của ông Phúc như lọt ổ gà. Lọt ổ gà không phải là chuyện vô tình bởi đã nằm trong “viễn kiến” của Thủ tướng Phúc khi cân nhắc lợi hại, nên tiến về hướng nào cho việc mở rộng sân bay TSN.
Bởi ngược lại, (liều mạng) chơi bạo lấy tiếng, làm theo khuyến cáo của các chuyên gia HKVN, Bắc tiến phi trường TSN, ông Thủ tướng Phúc sẽ đụng chạm mạnh đến rất nhiều đại gia quân đội, những người đã đầu tư tất cả quyền hạn, chức tước, cấp bậc, lòng tự trọng, danh dự – của một quân nhân, sĩ quan cao cấp của QĐND – vào các ngành nghề, dịch vụ khách sạn, nhà hàng, sân golf…
Miếng ăn là miếng tồi tàn – Mày ăn được, sao không cho tụi tao ăn? Nếu mở rộng sân bay TSN về hướng Bắc, cuộc va chạm quyền lợi sẽ bùng nổ lớn, sẽ nẩy lửa mà hậu quả không thể lường trước được, nhưng điều đầu tiên là chiếc ghế thủ tướng chắc chắn nhanh chóng bị đốn ngã.
Trong tình thế xấu hơn, đám quân đội có thể liên kết với nhau đảo chánh, thì ông Phúc sẽ bị thanh toán trước nhất, mà Tổng Trọng cũng không thể an vị. Một giả thiết khác cũng có thể xẩy ra là Thủ tướng Phúc đang khỏe mạnh, đột nhiên phải bay qua Mỹ chữa bệnh như Nguyễn Bá Thanh bởi tình nghĩa “đồng chí” CS vốn thắm thiết, keo sơn.
Thủ tướng Phúc không nắm quân đội, không có lực lượng công an trong tay, từ các bộ trưởng trong nội các, bí thư tỉnh ủy, chủ tịch UBND thành phố…, nói chung là cấp dưới không mấy ai nghe. Ăn nói lạng quạng, họp hành với lãnh đạo quốc tế thì ngủ gục, mặt mày nhăn nhó, hậm hực trong lúc nguyên thủ các nước khác tươi cười, vui vẻ hàn huyên với nhau.
Tuy nhiên, sau khi ký quyết định Nam tiến cho phi trường TSN, bị dư luận xôn xao dè bỉu, chỉ trích… Thủ tướng Phúc lại vội vã trấn an dân bằng một liều thuốc cảm Tylenol, cho Mai Tiến Dũng, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ tuyên bố: “Nếu cần, vẫn lấy đất sân golf để mở rộng sân bay TSN”. Nếu cần có nghĩa là hiện tại… chưa cần, bao giờ cần sẽ…tính sau. Trước mắt, ta cứ nhẹ nhàng, thanh thản mở rộng về hướng Nam đi. Vài năm nữa, hết nhiệm kỳ hạ cánh an toàn, chuyện sân bay có tiến về hướng Bắc hay tiến lên trời, sẽ có thủ tướng khác lo. Ai nói ông Phúc không biết nghĩ xa? Ông khôn hơn rận.
Thật ra, chuyện xẻ thịt sân bay TSN đã xẩy ra ngay sau khi cướp được miền Nam hồi tháng 04.1975. Đám tướng, tá trong quân chủng Phòng không – Không quân ồ ạt kéo vào Sài Gòn, thấy thành phố sung túc, giàu sang quá, nhanh chóng nhận ra nguồn lợi không lồ là khu đất rộng mênh mông của phi trường nên chia lô, phân ranh giới, mở đường, xây dựng tư gia, dinh thự, nhà cửa… rồi đem bán, sang lại cho dân từ miền Bắc đổ vào.
Đất sử dụng cho phi trường TSN đến năm 2.000 đã co rút lại đến độ, ngồi trên phi cơ đang lăn bánh trên đường băng có thể trông thấy cánh máy bay như sắp đụng vào hàng rào ngăn cách với khu dân cư.
Sân bay TSN đã trở thành một thành phố trong lòng thành phố Sài Gòn với đầy đủ khách sạn, nhà hàng, sân Golf…, trở thành con bò sữa của các đại gia quân đội. có được mở rộng về bất cứ hướng nào, Nam, Bắc hay Đông, Tây thì số phận của dân tộc VN cũng không hề thay đổi, chỉ càng ngày càng bi thảm, khốn nạn hơn, bởi “chuyến xe cải cách” mà ông Mai Quốc Ấn hồ hởi, hân hoan ca tụng là đi đúng hướng, được nhiều người dân ủng hộ, chỉ là những màn trình diễn, mị dân của một chế độ độc tài, gian manh, quỷ quyệt trong giai đoạn cuối cầm quyền.
Tài nguyên cạn kiệt, nợ công vượt trần, cái bánh làm bằng máu dân càng ngày càng nhỏ, lũ chuột trong bình sinh sôi nẩy nở, càng lúc càng đông. Phân chia, sắp xếp lại cách nào rồi cũng sẽ bị loạn vì giành giật đưa tới hãm hại, thanh trừng hay ấu đã, bắn giết lẫn nhau, bình sẽ tự động vỡ. Mong muốn chế độ CS cải cách để trở nên tốt đẹp hơn chỉ là điều hoang tưởng.
Sau khi quyết định được ban hành, có lẽ nhiều đại gia gốc quân đội đã reo lên mừng rỡ, hồ hởi, hân hoan, hớn hở, hả hê mở tiệc ăn mừng, rồi còn cùng vợ con đi chùa cúng bái, lễ lạy, làm thiện nguyện mấy ngày liên tiếp. Không vui mừng, sung sướng sao được khi mà nỗi lo canh cánh bên lòng về nguồn tin phi trường TSN sẽ mở rộng về hướng Bắc làm họ mất ăn, mất ngủ bấy lâu nay, đã tan biến?
Không bàn đến những chi tiết kỹ thuật, số lượng hành khách, chuyến bay lên xuống ở phi trường TSN, bài viết chỉ phân tích những yếu tố khách quan lẫn chủ quan, vì sao phi trường TSN không thể mở rộng về hướng Bắc, gọi tắt là Bắc tiến, mà phải đi về hướng Nam, dù trái ngược với đề nghị, khuyến cáo của các chuyên gia Hàng Không Việt Nam.
Quyết định Nam tiến TSN có (mang tiếng) lọt cái ổ gà như ông Mai Quốc Ấn viết trong bài “Chuyến Xe Cải Cách” thì “chính phủ kiến tạo” cũng chỉ lắc lư, nhồi xóc chút đỉnh, và sẽ vẫn tiếp tục vững như kiềng ba chân. Ông Mai Quốc Ấn chẳng qua thương ông Phúc nên xem quyết định của ông Phúc như lọt ổ gà. Lọt ổ gà không phải là chuyện vô tình bởi đã nằm trong “viễn kiến” của Thủ tướng Phúc khi cân nhắc lợi hại, nên tiến về hướng nào cho việc mở rộng sân bay TSN.
Bởi ngược lại, (liều mạng) chơi bạo lấy tiếng, làm theo khuyến cáo của các chuyên gia HKVN, Bắc tiến phi trường TSN, ông Thủ tướng Phúc sẽ đụng chạm mạnh đến rất nhiều đại gia quân đội, những người đã đầu tư tất cả quyền hạn, chức tước, cấp bậc, lòng tự trọng, danh dự – của một quân nhân, sĩ quan cao cấp của QĐND – vào các ngành nghề, dịch vụ khách sạn, nhà hàng, sân golf…
Miếng ăn là miếng tồi tàn – Mày ăn được, sao không cho tụi tao ăn? Nếu mở rộng sân bay TSN về hướng Bắc, cuộc va chạm quyền lợi sẽ bùng nổ lớn, sẽ nẩy lửa mà hậu quả không thể lường trước được, nhưng điều đầu tiên là chiếc ghế thủ tướng chắc chắn nhanh chóng bị đốn ngã.
Trong tình thế xấu hơn, đám quân đội có thể liên kết với nhau đảo chánh, thì ông Phúc sẽ bị thanh toán trước nhất, mà Tổng Trọng cũng không thể an vị. Một giả thiết khác cũng có thể xẩy ra là Thủ tướng Phúc đang khỏe mạnh, đột nhiên phải bay qua Mỹ chữa bệnh như Nguyễn Bá Thanh bởi tình nghĩa “đồng chí” CS vốn thắm thiết, keo sơn.
Thủ tướng Phúc không nắm quân đội, không có lực lượng công an trong tay, từ các bộ trưởng trong nội các, bí thư tỉnh ủy, chủ tịch UBND thành phố…, nói chung là cấp dưới không mấy ai nghe. Ăn nói lạng quạng, họp hành với lãnh đạo quốc tế thì ngủ gục, mặt mày nhăn nhó, hậm hực trong lúc nguyên thủ các nước khác tươi cười, vui vẻ hàn huyên với nhau.
Tuy nhiên, sau khi ký quyết định Nam tiến cho phi trường TSN, bị dư luận xôn xao dè bỉu, chỉ trích… Thủ tướng Phúc lại vội vã trấn an dân bằng một liều thuốc cảm Tylenol, cho Mai Tiến Dũng, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ tuyên bố: “Nếu cần, vẫn lấy đất sân golf để mở rộng sân bay TSN”. Nếu cần có nghĩa là hiện tại… chưa cần, bao giờ cần sẽ…tính sau. Trước mắt, ta cứ nhẹ nhàng, thanh thản mở rộng về hướng Nam đi. Vài năm nữa, hết nhiệm kỳ hạ cánh an toàn, chuyện sân bay có tiến về hướng Bắc hay tiến lên trời, sẽ có thủ tướng khác lo. Ai nói ông Phúc không biết nghĩ xa? Ông khôn hơn rận.
Thật ra, chuyện xẻ thịt sân bay TSN đã xẩy ra ngay sau khi cướp được miền Nam hồi tháng 04.1975. Đám tướng, tá trong quân chủng Phòng không – Không quân ồ ạt kéo vào Sài Gòn, thấy thành phố sung túc, giàu sang quá, nhanh chóng nhận ra nguồn lợi không lồ là khu đất rộng mênh mông của phi trường nên chia lô, phân ranh giới, mở đường, xây dựng tư gia, dinh thự, nhà cửa… rồi đem bán, sang lại cho dân từ miền Bắc đổ vào.
Đất sử dụng cho phi trường TSN đến năm 2.000 đã co rút lại đến độ, ngồi trên phi cơ đang lăn bánh trên đường băng có thể trông thấy cánh máy bay như sắp đụng vào hàng rào ngăn cách với khu dân cư.
Sân bay TSN đã trở thành một thành phố trong lòng thành phố Sài Gòn với đầy đủ khách sạn, nhà hàng, sân Golf…, trở thành con bò sữa của các đại gia quân đội. có được mở rộng về bất cứ hướng nào, Nam, Bắc hay Đông, Tây thì số phận của dân tộc VN cũng không hề thay đổi, chỉ càng ngày càng bi thảm, khốn nạn hơn, bởi “chuyến xe cải cách” mà ông Mai Quốc Ấn hồ hởi, hân hoan ca tụng là đi đúng hướng, được nhiều người dân ủng hộ, chỉ là những màn trình diễn, mị dân của một chế độ độc tài, gian manh, quỷ quyệt trong giai đoạn cuối cầm quyền.
Tài nguyên cạn kiệt, nợ công vượt trần, cái bánh làm bằng máu dân càng ngày càng nhỏ, lũ chuột trong bình sinh sôi nẩy nở, càng lúc càng đông. Phân chia, sắp xếp lại cách nào rồi cũng sẽ bị loạn vì giành giật đưa tới hãm hại, thanh trừng hay ấu đã, bắn giết lẫn nhau, bình sẽ tự động vỡ. Mong muốn chế độ CS cải cách để trở nên tốt đẹp hơn chỉ là điều hoang tưởng.
Thạch Đạt Lang
No comments:
Post a Comment