Có quan niệm cho rằng chính trị và đạo đức là hai phạm trù khó có sự dung hợp, “chính trị đi vào thì đạo đức đi ra”. Vì nói đến chính trị là người ta hay nghĩ đến các thủ đoạn, âm mưu giành chính quyền để thực hiện những chủ trương chính sách cai trị; người hay đảng cầm quyền có thể vận dụng mọi phương cách dù gian trá, bất chính, vô nhân đạo, phản đạo đức, vô luân để đạt mục tiêu cá nhân hay tập thể.
Quan niệm này có thể phản ánh phần nào sinh hoạt chính trị thực tế,
nhưng chỉ đúng về mặt tiêu cực của chính trị, mà không đúng về mặt tích
cực và chính mặt tích cực này của chính trị mới phản ánh trung thực nội
dung và ý nghĩa cao đẹp của chính trị, phù hợp với nhân đạo, đạo đức xã
hội. Theo đó từ ngữ chính trị bao gồm hai cơ cấu tổ chức và nhân sự điều
hành chính quyền để thực hiện chủ trương, chính sách cai trị sao cho có
hiệu quả thực tế là làm cho dân giàu, nước mạnh, mọi tầng lớp nhân dân
được sống trong độc lập, tự do, công bình, ấm no và hạnh phúc.
Vì vậy, dưới mắt quần chúng và công luận xã hội, đạo đức chính trị đã
là chuẩn mực xét định, tín nhiệm, tuyển chọn, đánh giá các chính đảng
và các chính trị gia chuyên nghiệp. Trên thực tế, quần chúng và công
luận luôn giữ vững các chuẩn mực này và không bỏ qua những vi phạm chuẩn
mực đạo đức đối với các chính đảng hay các chính trị gia tham chính.
Trên thực tế cho thấy ý nghĩa tích cực, cao đẹp của chính trị thường
thể hiện mức độ cao trong các chế độ chính trị “dân chủ pháp trị”; còn ý
nghĩa tiêu cực xấu xa của chính trị hầu như chỉ thể hiện trong các “chế
độ độc tài” các kiểu (quân chủ chuyên chế, tôn giáo chuyên chế, độc tài
quân phiệt, cộng sản chuyên chính hay cộng sản độc tài toàn trị…). Thực
tế ai cũng có thể thấy rõ sự khác biệt về ý nghĩa chính trị tốt hay xấu
nơi các nước theo chế độ dân chủ và các nước theo chế độ độc tài.
Trong khi đó, chế độ độc tài toàn trị cộng sản tại Việt Nam, chẳng
cần nói ra thì nhân dân Việt Nam ai cũng biết chính trị không có đạo đức
và không cần đạo đức. Vì vậy, khác với chế độ dân chủ, các chức vụ công
cử đều do sự chọn lựa duy nhất của đảng CSVN.
Tiêu chuẩn hàng đầu để được lựa chọn không phải là nhân cách, tác
phong và đời sống đạo đức mà là lòng trung thành được thể hiện trong quá
trình thực hiện các chủ trương, chính sách. Tiêu chuẩn tài năng cũng
cần, nhưng chỉ là để làm tốt nhiệm vụ đảng giao phó, vì lợi ích của đảng
chứ không phải lợi ích của dân. Trong các cuộc bầu cử, đảng CSVN chọn
ứng cử viên để dân bầu. Các cử tri cũng được quyền phê phán có mức độ,
nhưng nghiêm cấm bới móc đời tư cá nhân ảnh hưởng không tốt cho đảng.
Truyền thông, báo chí thì nhà nước nắm độc quyền nên lý lịch các ứng cử
viên đảng cho biết đến đâu thì dân biết đến đó. Tội trốn thuế chỉ áp
dụng cho nhân dân, cũng như quan hệ bất chính dù vi phạm luật hôn nhân
gia đình là không có hay có cũng không được áp dụng với các ứng cử viên
được đảng chọn và các quan chức nhà nước cao cấp. Đó là thực trạng phổ
biến dưới chế độ “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” hiện nay.
Như vậy có thể nói, chính trị phải có đạo đức, sự vi phạm đạo đức
chính trị là do các hành vi của các chính đảng và những người làm chính
trị. Có khác chăng là cách xử lý các vi phạm đạo đức chính trị trong chế
độ dân chủ có khác chế độ độc tài. Sự khác biệt này được thể hiện qua
cách xử lý của Tổng thống Obama và sự tự giác, tự xử những vi phạm đạo
đức chính trị của những người được đề cử vào các chức vụ công quyền ở
Hoa Kỳ. Trong khi đó, dưới chế độ cộng sản Việt Nam, những ứng cử viên
được đảng chọn không tự giác từ chối sự đề cử của đảng khi thấy mình bất
xứng về đạo đức đã đành, mà chính đảng CSVN còn coi nhẹ tiêu chuẩn đạo
đức và tìm cách bao che những vi phạm pháp luật của các viên chức cầm
quyền vì lợi ích cao nhất của đảng.
Tựu trung, trong chế độ độc tài toàn trị như ở Việt Nam hiện nay, có
hai thứ luật pháp, một cho nhân dân và một cho những kẻ cầm quyền. Như
thế, nó tiêu biểu cho mặt tiêu cực của chính trị, làm mất ý nghĩa cao
đẹp của chính trị, khiến nhiều người lầm tưởng hai phạm trù chính trị và
đạo đức không thể dung hợp, trong khi thực chất và thực tế chính trị và
đạo đức có tính chất song hợp, góp phần chủ yếu vào sự ổn định, phát
triển và thăng hoa xã hội loài người. Vì chính trị mà không có đạo đức,
không chỉ phá hủy niềm tin con người mà còn phá hủy cả sự tiến bộ và nền
đạo đức xã hội./.
Thiện Ý
Thiện Ý
No comments:
Post a Comment