Tổ chức Heritage Foundation có trụ sở tại Mỹ vừa công bố Báo cáo Chỉ số Tự do Kinh tế toàn cầu năm 2017, trong đó cho thấy Hồng Kông tiếp tục vượt qua đối thủ Singapore để trở thành nền kinh tế tự do nhất thế giới năm thứ 23 liên tiếp. Đứng chót bảng xếp hạng là Bắc Triều Tiên ở vị trí 180. Khu vực Đông Nam Á, Việt Nam xếp thứ 147 thua Thailand hạng 54, Campuchia hạng 94, thua Lào hạng 133 và Miến Điện hạng 146.
CSVN thường tự hào mình là anh hùng chống Pháp, chống Mỹ, anh hùng lao động, xứ sở của những kỷ lục Guinness, với bánh chưng bánh tét, với tô phở, ly cà phê lớn nhất thế giới, một nơi đáng sống và hạnh phúc nhất hành tinh. Nhưng tiếc thay, sau gần 42 năm thống nhất giờ kinh tế thua kém, không cạnh tranh nổi với cả Lào và Cao Miên. Người dân Việt Nam tự hỏi đất nước này rồi sẽ đi về đâu khi mà năm nào báo cáo của chính phủ về kinh tế cũng tăng trưởng 5-7%, nhưng cứ sau Tết Nguyên Đán là thanh niên trai tráng ùn ùn kéo nhau tới cửa khẩu biên giới của Miên, Lào để sang nước bạn lao động kiếm tiền gởi về nuôi gia đình. Việt Nam, một quốc gia đang phát triển, hiện nằm trong nhóm nước có thu nhập trung bình, nhưng sức mạnh nội tại của nền kinh tế không tạo ra nổi công ăn việc làm cho dân chúng, để họ phải tha phương cầu thực như là một lối thoát duy nhất và che đậy nỗi nhục nhằn bằng một chút tự hào được đi “xuất khẩu lao động”.
Cầm súng bắn nhau thì dễ nhưng làm kinh tế không phải dễ như người cộng sản mơ. Còn nhớ sau năm 1975, Lê Duẩn lúc đó là Tổng bí thư đảng, nhìn thấy sự hoa lệ của Sài-gòn đã hoang tưởng tự đại khi tuyên bố với đám đàn em: “Bây giờ thì không ai thắng nổi chúng ta. Thành ra trong 10 năm nữa, kinh tế chúng ta sẽ vượt Nhật, 15 năm nữa sẽ vượt Mỹ!”. Và bây giờ thì kinh tế csVN đã “vượt ngược chiều” Nhật Bản và Hoa Kỳ hàng trăm lần trên bảng xếp hạng. Tiếp nối truyền thống ngạo mạn mới đây có ông Tiến sỹ Nguyễn Xuân Kiên, Viện trưởng một viện có tên rất “kêu” là: “Viện chiến lược phát triển kinh tế xã hội Việt Nam và Đông Nam Á”, phát ngôn “gây mê” cho đảng rằng đến khoảng năm 2030, Việt Nam sẽ nằm trong nhóm 20 nền kinh tế lớn nhất thế giới… CSVN quản trị một đất nước nhất là về kinh tế mà ngày càng đi xuống, nợ nần, lụn bại, thì rõ ràng nó phản ánh những yếu kém, trì trệ, tham lam và dốt nát của những cái đầu mang trọng trách lãnh đạo đất nước.
Đã hơn 30 năm đảng cộng sản phất cờ đổi mới, họ “đổi màu” từ chuyên chính vô sản biến thành “vô số tài sản”, tích cóp của cải cho bản thân, gia đình – dòng họ bằng gian dối, trộm cắp và bằng những thủ đoạn bẩn thỉu. Người dân cả nước bao nhiêu năm rồi chẳng có hưởng lợi gì từ cái gọi là đổi mới kinh tế, có chăng là người dân ngày càng chịu đựng sưu cao thuế nặng, vật giá leo thang, nợ quốc gia tăng chóng mặt, tròng vào cổ dân đen trả đến đời con đời cháu cũng chưa hết. CSVN lường gạt người dân và quốc tế khi xây nhiều cao ốc, đường cao tốc, phố xá đô thị tràn ngập ánh đèn màu..v.v… rồi tuyên bố đó là thành tựu kinh tế do họ tạo dựng. Nhưng tiếc rằng những công trình hiện hữu ở những chốn thị thành phồn hoa đô hội mà đảng cộng sản tự hào, hầu hết là tiền đi vay mượn nước ngoài và là cơ hội để quan chức toa rập với nhau tham ô tham nhũng, bòn rút bỏ túi riêng.
Để chứng minh cho người dân biết điều này thật không khó. Cuối tháng 5/2014, Qatar khai trương sân bay 15 tỷ USD sau một thập kỷ xây dựng. Tổng diện tích 29 km2, sân bay quốc tế Hamad tại Doha có thể đón 50 triệu lượt khách mỗi năm, sân bay này còn có nhiều không gian công cộng như triển lãm tranh, cổng dành cho khách VIP. Trong khi đó, CSVN dự định xây sân bay mới ở Long Thành – Đồng Nai trong 32 năm, trên diện tích nhỏ hơn nhiều, chỉ 5.000 hecta, tổng kinh phí dự trù 18,7 tỷ USD, khi trình ra quốc hội xuống còn 15,8 tỷ USD. Tuy nhiên con số trên chỉ là giá trị khái toán, xác định sơ bộ và mang tính tham khảo bởi thời gian xây dựng công trình càng kéo dài thì quan chức có cơ hội tham ô, tham nhũng càng cao, số tiền sẽ không dừng ở 15,8 tỷ dollar mà có khi sẽ là 25 hay 35 tỷ dollar cũng không biết chừng, vì như vậy mới đúng quy trình.
Thời gian gần đây báo chí cộng sản thường hay nhắc đến cụm từ “các nhóm lợi ích” mà người dân không biết mặt mũi hình thù nó ra sao và ai là kẻ điều hành những nhóm này? Qua các vụ án tham nhũng gần đây của các quan chức đảng, người dân biết được những tên tuổi như: Bầu Kiên, Huyền Như, Dương Chí Dũng, Huỳnh Ngọc Sỹ… Những kẻ chưa bị lộ như: Dương Công Minh cấu kết tướng tá quân đội 800 hecta đất sân bay Tân Sơn Nhất, Nguyễn Thanh Phượng con gái cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đại gia ngân hàng và dự án.v.v… tất cả đều là những gương mặt đại diện cho những nhóm lợi ích ngầm của các quan chức cấp cao của đảng. Sức mạnh của các nhóm lợi ích bao trùm và khống chế hấu hết những nhu cầu thiết yếu trong đời sống của người dân như: xăng dầu, điện nước, đất đai, y tế, giáo dục, môi trường… khiến người dân không còn đủ sức phản kháng trước những đợt tăng giá bất công và vô lý.
Người dân cần đặt câu hỏi liệu rằng chúng ta còn đủ sức chịu đựng sưu cao thuế nặng và giá cả tăng phi mã đến bao giờ? Câu trả lời chỉ có thể đến khi mọi người hiểu được sức mạnh của lòng dân mà quyết định có tiếp tục nâng thuyền hay phải lật con thuyền chế độ.
Lý Trần Công
No comments:
Post a Comment