Nói gì thì nói, hơn 70 năm nay đảng cộng sản Việt Nam là tổ chức độc nhất lãnh đạo và quản lý đất nước, con người Việt Nam do đó đảng cộng sản phải hoàn toàn chịu trách nhiệm tất cả những hậu quả từ việc làm của mình gây ra đối với tổ quốc và dân tộc Việt Nam.
Một trong những hậu quả lớn nhất, rõ ràng nhất mà 90 triệu dân Việt Nam cũng như gần 4 triệu 500 ngàn đảng viên đảng cộng sản Việt Nam từ đảng trưởng ở trung ương cho đến đảng viên quèn ở thôn ấp đều phải công nhận, đó là: Quốc nạn tham nhũng.
Với mớ tư tưởng “Đập chuột sợ vỡ bình”, “Đến Đường Tăng đi thỉnh kinh tại nước Phật còn phải hối lộ”, “Thà mất nước còn hơn mất đảng”…Với lòng tham quyền lực đến độ mù quán, 72 tuổi đầu vẫn còn quyết tâm bám ghế, bám quyền lực thì cái chuyện quyết tâm chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng là chuyện thế gian nực cười, chuyện mèo đẻ ra trứng.
Tham nhũng là ai? Tham nhũng là Nguyễn Phú Trọng đảng trưởng, là 19 ủy viên BCT, là 200 ủy viên trung ương, là 4 triệu 500 ngàn đảng viên đảng cộng sản. Chúng ở đâu? Chúng ở ngay tại Ba Đình thủ đô Hà Nội, trên khắp các tỉnh, thành, quận, huyện, xã, phường, thôn, xóm, trên các trục lộ giao thông, trong phi trường, ngoài hải cảng, trong công sở, công ty, ngân hàng, trường ḥọc, bệnh viện, trong trại tù, nhà dưỡng lão, trại mồ côi… Chúng đang sống lô nhô, lúc nhúc như giòi trong hầm cầu, muổi ở Nam Căn, sên ở Trường Sơn, hể giơ tay ra là bắt được đâu cần gì phải quyết tâm!!!
Nếu thật sự muốn chống tham nhũng mà không muốn mình tự tố cáo mình, thì gần nhất và dễ dàng nhất Nguyễn Phú Trọng cứ thử tước đảng tịch, truất quyền hành của bất cứ ai trong 19 ủy viên BCT, 200 ủy viên trung ương đảng cộng sản, tỉ dụ như Nguyễn Xuân Phúc chẳng hạn thì báo chí, kể cả báo lề đảng và nhân dân sẽ cung cấp chứng cớ tham nhũng không thể chối cải của họ ngay, đâu cần đến những lời đao to búa lớn, thủ tục rườm rà để mà mắt thiên hạ như Nguyễn Phú Trọng đã làm. Trường hợp của Hồ Thị Kim Thoa, Ủy viên Ban cán sự Đảng, Thứ trưởng Bộ Công Thương bị phanh phui tham nhũng trong thời gian gần đây là một thí dụ điển hình.
Suy nghĩ sâu hơn một chút thì chúng ta thấy rằng từ sau ngày Liên Sô, khối Xã Hội Chủ Nghĩa ở Đông Âu và trên toàn thế giới sụp đổ, chủ nghĩa cộng sản không còn là lý tưởng để người cộng sản gắn kết với nhau nữa thì tham nhũng là lá bùa hộ mệnh cho các đảng cộng sản còn lại trên thế giới trong đó có Việt Nam.
Lãnh đạo cộng sản nuôi tham nhũng, vạch đường chỉ lối, tạo điều kiện cho tham nhũng trở thành một nhu cầu thiết yếu trong bộ máy công quyền và ngoài xã hội rồi xử dụng tham nhũng như một cái án treo để bắt buộc các đảng viên phải tuyệt đối trung thành với đảng và với họ.
Không riêng gì đảng viên đảng cộng sản có quyền có chức, những đại gia, tiểu gia, những người giàu có có máu mặt tại các tỉnh, thành phố lớn nhỏ ở nước ta, họ không phải là đảng viên đảng cộng sản nhưng họ cấu kết với những đảng viên đảng cộng sản có quyền, có chức để làm giàu bất chính trên xương máu của nhân dân thì làm sao họ thoát được thân phận tay đã nhúng chàm thì phải làm tôi tớ cho đảng cộng sản.
Đọc truyện Lục Mạch Thần Kiếm của Kim Dung chúng ta thấy có nhân vật Thiên Sơn Đồng Mỗ cấy Sinh Tử Phù vào bọn thảo khấu giang hồ để bắt họ trung thành với mình. Tương tự như vậy, ngày hôm nay cấp lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam cũng dùng tham nhũng để khống chế đảng viên của mình và những kẻ tham lam bất chính trong xã hội.
Hơn 90 triệu dân Việt Nam, 4 triệu 500 ngàn đảng viên đảng cộng sản không ai không biết “quyết tâm bài trừ tham nhũng” do Nguyễn Phú Trọng hô hào trong thời gian gần đây chỉ là cái cớ, cái chiêu bài để Nguyễn Phú Trọng thanh trừng, loại trừ những thành phần, phe phái chống đối trong đảng cộng sản hầu thâu tóm quyền lực tuyệt đối cho mình, cho phe cánh của mình để độc quyền tham nhũng và dể bề bán nước cho Tàu làm Thái Thú muôn năm trong tương lai. Cái thủ đoạn treo đầu heo bán thịt chó kiểu như “…đánh cho Liên Sô Trung Quốc” dưới chiêu bài “Giải phóng miền Nam”… đã xưa rồi không còn lừa gạt được ai.
Làm sao chống tham nhũng?
Thủ phạm tham nhũng tại nước ta là đảng cộng sản do đó tự thân đảng cộng sản dứt khoát không muốn và không thể chống tham nhũng. Ngay chính bản thân Nguyễn Phú Trọng TBT đảng cs/VN và Nguyễn Sinh Hùng Ủy viên BCT/TW đảng cs/VN kiêm chủ tịch Quốc Hội của nhà nước CHXHCN/VN đã thú nhận: “Đánh tham nhũng là ta tự đánh ta” và “Diệt hết tham nhũng thì không còn người để lãnh đạo đất nước”.
Từ những thực tế nêu trên chúng ta có thể kết luận được rằng:
Ngày nào đảng cộng sản còn quyền lực, còn giữ vai trò lãnh đạo quốc gia ngày đó quốc nạn tham nhũng tại nước ta còn tồn tại.
Muốn bài trừ tham nhũng trước hết và trên hết 90 triệu người Việt Nam chỉ có một con đường duy nhất phải chọn là đứng lên lật đổ đảng cộng sản giành lại quyền làm chủ đất nước của mình ngoài ra không còn có con đường nào khác.
Lê Dủ Chân
No comments:
Post a Comment