Thứ Sáu, ngày 11.04.2014
Khi người dân lẻ tẻ chỉ là vài
chiếc đũa mà tụ họp được thành một lực lượng lớn để trở nên là một bó
đũa thì chẳng những sẽ chống cự lại được cường quyền mà cái bạo quyền ấy
sẽ còn bị sụp đổ. Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất
Nước Đứng Lên, mời quý thính giả theo dõi bài viết:" Phản kháng xã hội
bắt đầu lan rộng!" của Phạm Chí Dũng qua sự trình bày của Nguyên Khải.
Không gian Việt Nam đã không còn quá hiếm tiếng hô "Đả đảo!". Nửa
cuối năm 2013 và những tháng đầu năm 2014 thậm chí còn vang dội tiếng
thét "Đả đảo quân giết người!" và "Đả đảo chính quyền!".
Kết quả tệ hại mà chính quyền CSVN tạo dựng được là khiến cho tiếng
thét phản kháng biến vọt từ cá nhân đến nỗ lực đồng thanh tập thể.
Cuộc biểu tình tháng Ba năm nay của người dân ở Ninh Thuận chống việc
khai thác titan gây ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt là một bằng chứng gần
nhất, hiện thực nhất và sống động nhất. Những người chứng kiến cuộc biểu
tình và đối đầu của đám đông phẫn nộ với khối cảnh sát cơ động đã mô tả
rằng không khí kích nổ rất cận kề. Khoảng cách giữa đám đông ấy và rừng
khiên chắn công an có lúc đã gần chạm vào nhau, đến mức tưởng chừng chỉ
nhích thêm vài bước nữa là lập tức xảy ra xung đột và sau đó có thể đổ
máu. Không còn khẩu hiệu, mà chỉ là "Đả đảo!" đã tiến ra cửa miệng của
hàng ngàn người dân - một con số gấp đôi so với báo cáo của cơ quan thẩm
quyền.
Người ta cũng chứng kiến khung cảnh đầy phấn khích gần tương tự ở
Dương Nội và Hà Tĩnh, Nghệ An, những nơi mà chính quyền địa phương đã
dại dột xâm phạm đến chủ quyền đất đai của dân lành và biến những kẻ bị
đuổi cổ khỏi nơi chôn rau cắt rốn thành tội phạm chế độ. Thậm chí ở Nghệ
An, con số biểu tình đã lên đến 3.000 - 4.000 người. Chỉ xét về mặt
lượng, con số này đã gấp nhiều lần cuộc biểu tình phản đối doanh nghiệp
nạo hút cát của ngư dân huyện Tư Nghĩa, Quảng Ngãi vào năm 2013.
Với những người dân cần có thời gian để tiêu diệt nỗi sợ hãi luôn gặm
nhấm trong tâm hồn và thể xác, họ đã có ít nhất 4-5 h ình ảnh sống động
từ đầu năm 2013 đến nay: khi đám đông biểu tình lên tới hàng ngàn
người, chính công an lại phải tìm cách tiêu hóa nỗi e sợ trong chính
từng bộ sắc phục.
Giai đoạn đầu của cuộc đấu tranh đang ở trên bề mặt thô nhám của nó.
Quân số và cường độ la hét luôn mang ý nghĩa quyết định cho ưu thế đối
đầu.
Rõ ràng số lượng người biểu tình đang trở thành con số biến thiên đầu
tiên khiến cho các chính quyền địa phương chuyển từ tâm lý e ngại sang
trạng huống sợ hãi. Những đám đông dù hình thành tự phát nhưng cùng một
tình cảm và hơn nữa cùng chung mục đích nên khiến cho ngay cả lực lượng
cảnh sát cơ động và phòng chống bạo loạn biểu tình cũng phải thoái lui,
đó là hình ảnh mà người dân đã được chứng kiến ở Ninh Thuận và Nghệ An.
Và hẳn đó cũng là một bước tiến nối vòng tay lớn hơn của người dân Việt
Nam năm 2014.Tất nhiên, không phải tất cả những người tham gia biểu tình
đều có mối dây quan hệ trực tiếp đến mất mát đất đai hoặc đều là nạn
nhân môi trường. Nhưng chính hình ảnh hòa nhịp gián tiếp của nhiều người
dân, dù chỉ mang tính tự phát hoặc hùa theo đám đông, đã một lần nữa
minh chứng cho sự biến đổi đang gia tốc của lịch sử: lòng dân đã uất hận
đến một mức độ đang vượt nhanh qua giới hạn sợ hãi cá nhân, đặc biệt
khi mà đám đông được chia xẻ và được nhân rộng về con số.
Chu kỳ lịch sử đang gấp gáp sang trang. Xã hội việt Nam đang chứng
kiến mọi kìm nén của người dân từ những năm trước đã gần đạt đến điểm
kích nổ, ứng với lý thuyết phòng chống bạo loạn biểu tình của chính
quyền và ngành công an về "điểm nóng chính trị" chứ không còn đơn thuần
là "điểm nóng xã hội" nữa.
Thực trạng quá khốn quẫn giờ đây đối với chính quyền là trên khắp các
vùng đất nước, mũi dùi của nhân dân đang chĩa thẳng vào công an, đặc
biệt là khối cảnh sát đàn áp và va chạm với dân chúng nhiều nhất, cùng
các quan chức hành chính có nhiều tì vết đen đúa và mang thói quen biến
dân chúng thành đày tớ cho tầng lớp quan lại.
Không hẹn mà gặp, 4 cuộc biểu tình ở Ninh Thuận, Hà Nội, Nghệ An và
Hà Tĩnh, chưa kể đến một số cuộc biểu tình với quy mô nhỏ hơn của dân
oan miền Tây tại Sài Gòn, đã thành hình gần như đồng thời vào những ngày
cuối tháng 3/2014. Dù sự phối hợp giữa các khu vực không hẳn được chuẩn
bị từ trước, nhưng cho thấy ít nhất người dân khiếu kiện các tỉnh đã có
được ý thức về san xẻ tin tức và không khí đấu tranh, cùng lúc đồng cảm
với nhau về hoàn cảnh và tình người. Đó cũng là bài học mà người dân
khiếu kiện Việt Nam rút ra từ cuộc tập trung thống nhất của dân oan hàng
chục tỉnh tại Văn phòng quốc hội ở Sài Gòn vào năm 2007.
Làn sóng "đả đảo" vừa qua cũng cho thấy một đặc trưng thời đại: 14
năm sau cuộc nổi dậy ở Thái Bình năm 1997, cho đến nay mới diễn ra một
sóng triều biểu tình khá rộng lớn. Tuy vậy khác với sự kiện Thái Bình,
con sóng biểu tình lần này còn lan vào cả khu vực Nam Bộ - vùng vẫn được
nhiều cấp chính quyền xem là "địa lợi nhân hòa" với tư cách là "bên
thua cuộc"
Cũng khác một ít cuộc biểu tình xảy ra năm 2013 với độ giãn về thời
gian, những cuộc biểu tình dân sinh đầu năm 2014 đã diễn ra gần như
trùng khớp thời điểm, tạo nên một hiệu ứng phản kháng xã hội không thể
phủ nhận.
Không thể nói khác hơn là phản ứng của dân chúng đã biến thành phản
kháng, và chỉ cần đủ thời gian để phản kháng trở thành đối đầu và xung
đột với chính quyền. Không ai có thể quên được câu chuyện tang thương
của hơn 50 mạng dân lành đã bị "giết sống" bởi cơn xả lũ vô đạo của 15
nhà máy thủy điện tại các tỉnh miền Trung vào cuối năm 2013, mà không
một quan chức chính quyền nào bị lôi ra trước vành móng ngựa.
Những đám đông dân oan và đám đông nhân loại cũng vì thế cứ ngày càng
đông hơn, dày hơn nữa, cao hơn nữa. Như đã chín muồi, năm 2014 rất có
thể đóng dấu bản lề cho một làn sóng phản kháng xã hội rộng lớn và gia
tăng tính kết nối, tập trung vào khối đông nạn nhân chịu rủi ro bởi nạn
trưng thu đất đai, ô nhiễm môi trường và kể cả vi phạm lao động của giới
chủ.
Để khi mọi dòng sông đều dồn về biển cả, đó sẽ là lúc một cuộc trả thù khởi sự. Bởi lẽ mọi vớt vát khi đó đều là quá muộn...
Phạm Chí Dũng
No comments:
Post a Comment