Có lẽ đã được Bắc Kinh cho biết trước về cuộc diễn tập bằng đạn thật của Hải Quân Trung Quốc cách bờ Đà Nẵng chỉ 75 hải lý vào đầu tháng 9, nên vào ngày 29/8/2017, tại Hội nghị Quân Ủy Trung ương, Tổng Bí Thư Đảng kiêm Bí Thư Quân Ủy Nguyễn Phú Trọng nghiêm trọng cảnh giác Quân Đội Nhân Dân: tuyệt đối không được để xảy ra “những biểu hiện tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ”. Rõ ràng đây tiếp tục là mối lo âu hàng đầu của lãnh đạo, có ưu tiên cao hơn cả nhu cầu bảo vệ chủ quyền đất nước.
Nhưng trước hết, bản thân có bằng tiến sĩ ngành Xây Dựng Đảng, ông
Trọng dư biết “tự diễn biến , tự chuyển hóa” chỉ là tên mới cho một
chiến thuật rất cũ trong mọi chế độ cộng sản. Tại Liên Xô nó từng có
tên như “Trotskist”, “Chủ nghĩa Xét Lại”, “Diễn Biến Hòa Bình” … Tại
Trung Quốc nó còn có nhiều tên hơn nữa, lúc thì “Cực Đoan Cánh Tả”, lúc
thì “Phản Động Cánh Hữu”, “Kiêu Căng Cộng Sản”, “Âm Mưu Bè Lũ Bốn Tên” …
Tức các nhãn hiệu nghe rất ghiêm trọng nhưng không thực sự có bao nhiêu
ý nghĩa. Chúng được các lãnh tụ thuộc phe mạnh đang nắm quyền tùy tiện
dán lên các đồng chí của mình thuộc phe đối thủ để tấn công toàn diện,
tiêu diệt tận gốc, và xóa tên vĩnh viễn trong hàng ngũ đảng.
Thật vậy, phía mạnh cũng nhiều lúc buộc phải lấy một số quyết định
đổi thay theo chiều ngược với các quan điểm cộng sản cốt lõi như kinh tế
thị trường, nhà nước pháp quyền, …. Nhưng những thay đổi đó đều do
“tinh thần cách mạng triệt để dẫn đến quyết định sáng suốt đổi mới”; còn
các đổi thay tương tự do cánh thua chủ trương đều vì “đầu óc phản cách
mạng đã có từ lâu, dần dần dẫn đến những hành động biến chất”.
Chỉ sau khi Liên Xô sụp đổ, định nghĩa về “tự diễn biến, tự chuyển
hóa” mới được bồi thêm. Tại cốt lõi, “tự diễn biến, tự chuyển hóa” chỉ
đơn giản là hiện tượng một số người trong guồng máy cai trị từ từ nhận
ra giới cầm quyền không thực tâm, không làm như lời nói, đầy gian xảo;
Rồi những người đó tiến đến nhận thức đây là một chế độ làm khổ nhân
dân, dùng cả tính mạng nhân dân cho tham vọng riêng của vài lãnh tụ,
thậm chí còn khủng bố nhân dân trường kỳ; Và từ đó những người này bật
lên các suy nghĩ phải làm sao cho guồng máy yếu đi, mất bớt khả năng đày
đọa nhân dân.
Đó là hiện tượng mà giới lãnh đạo độc tài nào cũng sợ. Đặc biệt giới
lãnh đạo Việt Nam lại càng sợ hơn nữa sau ngày Liên Xô và Đông Âu sụp
đổ. Nhưng điều oái oăm là đã có thời lãnh đạo đảng hết lời ca ngợi hiện
tượng “tự diễn biến”.
Thật vậy, khi chưa nắm được quyền tại Miền Bắc trong thời chống Pháp
và lúc chưa nắm được Miền Nam trong thời chống Mỹ, hễ có cá nhân trí
thức nào đang sống trong lòng “địch” mà bỗng chuyển đổi tư tưởng, chống
lại chính quyền, đảng tặng ngay danh hiệu mỹ miều là người “giác ngộ
cách mạng”, rồi bồi thêm hàng loạt các nhãn khác như “thành phần dân tộc
cấp tiến”, “trí thức yêu nước”, …
Điểu khó nuốt cho đảng là đang có rất nhiều người so sánh chế độ hiện
nay với các chế độ trong quá khứ, so sánh với với từng điểm cụ thể mà
chính ông Hồ Chí Minh từng tố cáo chế độ thực dân Pháp. Họ đều thấy nhà
nước hiện nay tệ hại hơn rất nhiều lần về mọi mặt so với nhà nước thực
dân. Và nếu so với chính quyền VNCH thì lại càng tệ hại hơn nữa. Vì vậy
lấy lý do gì để lên án những người “tự diễn biến, tự chuyển hóa” muốn
chấm dứt các bất công và thối rữa trong xã hội hiện nay, đặc biệt khi
chính các lãnh tụ đảng thừa nhận “cán bộ ăn không từ một thứ gì”, “cán
bộ vừa ăn vừa phá” ? Tại sao lại gọi họ là những người “tự diễn biến, tự
chuyển hóa” chứ không phải những người “giác ngộ cách mạng”? Nếu những
Lê Hồng Phong, Trần Phú, Nguyễn Thị Minh Khai, … sinh ra vào thời nay
thì họ có muốn tranh đấu để chấm dứt những oan sai hiện nay không và có
bị dán nhãn “tự diễn biến” không?
Điều khó nuốt thứ nhì cho đảng là thời đại Internet đã cho phép người
dân so sánh CHXHCNVN với các quốc gia khác trên thế giới. Tại tất cả
các nước tiến bộ “tự diễn biến, tự chuyển hóa” là nhu cầu bức thiết của
mọi ngành nghề, đặc biệt trong công nghệ cao, và mọi mặt đời sống. Tinh
thần “tự diễn biến, tự chuyển hóa” được dạy cho các học sinh ngay từ cấp
tiểu học và cao đến hàng lãnh đạo các công ty liên quốc gia. Mọi người
được nhắc nhở, thúc đẩy hãy ôm lấy cái mới, xem đó là cơ hội, và liên
tục chuyển hóa để không bị rơi lại phía sau.
Thực tế cho thấy các điều dạy dỗ đó đều ứng nghiệm chính xác. Các
nước văn minh tiến nhanh đều chuyển động trên nền tảng tự thúc bách để
tự chuyển hóa liên tục đó. Và dù tự thúc đến như thế, họ vẫn luôn phập
phồng sợ các hãng khác, các nước khác qua mặt.
Và thực tế cũng minh chứng luôn một nước Việt Nam quyết tâm “không tự
diễn biến, không tự chuyển hóa” đang ĐỨNG ở đâu. Rõ ràng cả nước Việt
Nam đang ĐỨNG chứ nhất định không ĐI, mặc kệ thế giới, mặc kệ cả những
nước Miến, Miên, Lào lần lượt qua mặt. Hệ quả là một đất nước tụt hậu
vùn vụt, tan hoang mọi mặt, từ kinh tế đến chủ quyền, đạo đức xã hội,
ung thư tham nhũng, loạn an toàn thực phẩm, nát giáo dục học đường, môi
sinh đầy chất độc, … để rồi lãnh đạo chỉ còn khoe thành quả đã gởi được
gần cả triệu công dân đi làm lao công cho thế giới, bao gồm cả Miên và
Lào.
Tóm lại, “tự diễn biến, tự chuyển hóa” là tiến trình RẤT BÌNH THƯỜNG và BẮT BUỘC PHẢI CÓ nơi mỗi con người.
Hơn thế nữa, những ai nhìn tình trạng đất nước hiện nay mà vẫn không
thấy mình cần “tự diễn biến, tự chuyển hóa” gấp rút thì không những
lương tâm họ đã chết mà ngay cả tính người trong họ cũng chẳng còn bao
nhiêu.
Vũ Thạch
No comments:
Post a Comment