Kính thưa quý thính giả, trong nội bộ đảng CSVN không hề có vấn đề bài trừ tham nhũng để phục vụ cho nhân dân, mà chỉ có thanh trừng nội bộ hầu củng cố quyền lực và quyền lợi phe nhóm. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của JB Nguyễn Hữu Vinh với tựa đề: “Chung con”_ sẽ được Song Thập trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối nay.
JB nguyenhuuvinh
Vậy là Chung Con (Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch UBND TP Hà Nội và Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương đảng) đã lâm nạn.
Ngày 11/8/2020, Nguyễn Đức Chung bị Bộ Chính trị Đảng CSVN đình chỉ sinh hoạt Ban Chấp hành Đảng bộ, Ban Thường vụ Thành ủy Hà Nội và đình chỉ chức vụ Phó Bí thư Thành ủy Hà Nội thì chiều hôm đó, Thủ tướng tạm đình chỉ công tác Chủ tịch Thành phố Hà Nội.
Thế là báo chí được dịp đua nhau móc máy, phanh phui những “tội lỗi” những vấn đề mà Nguyễn Đức Chung đã vi phạm, đã mắc phải. Cứ như là mới chiều 10/8 hôm qua, Nguyễn Đức Chung chưa hề có tội gì và báo chí, hệ thống truyền thông không hề có tin tức gì về những vụ đó.
Mạng xã hội, dư luận đã nóng ran lên với những thông tin về Nguyễn Đức Chung và nhiều lời đồn đoán đã gây bão trên mạng xã hội về việc này cũng như thân phận sắp tới của Chủ tịch UBND Tp Hà Nội.
Thời Nguyễn Phú Trọng – kẻ đang cầm que đốt lò hiện nay – làm Bí thư Thành ủy Hà Nội, thì chỉ riêng dự án Ciputra, ngân sách nhà nước đã thất thoát 3.500 tỷ đồng. Mà Hà Nội thì có biết bao dự án, bao nhiều ngân sách đổ ra để lãng phí, để tham nhũng. Đã sao, tiền dân như lá rừng.
Việc Chung Con ngã ngựa với lý do liên quan vụ án hơn trăm tỷ đồng, có thể nói là “rất vớ vẩn” và lặt vặt nếu đem so với những vụ án hàng trăm, hàng ngàn tỷ đồng khác đang ngày dài tháng rộng cứ trùm chăn.
Nói đâu xa, ngay tại Hà Nội, cái dự án chình ình đập vào mắt người dân, gây nhức nhối và bất bình bởi sự lãng phí không chỉ là trăm tỷ, mà là hàng chục ngàn tỷ là Dự án Đường Sắt Cát Linh – Hà Đông cho đến nay, qua 5 đời bộ trưởng Giao thông, từ thời Phạm Quang Nghị – Nguyễn Thế Thảo để lại đến nay vẫn chẳng ai chịu trách nhiệm đó thôi. Chỉ vì đó là “Biểu tượng” của tình hữu nghị với bọn cướp nước.
Xa hơn một chút, tại Sài Gòn, cái gọi là Dự án Thủ Thiêm, mấy chục năm nay vẫn là nỗi nhức nhối của người dân không chỉ Thủ Thiêm mà là cả nước nhưng chẳng sao, chẳng ai chịu trách nhiệm. Mà sự thiệt hại đâu chỉ tính bằng tiền.
Xa hơn chút nữa, Dự án Bauxite Tây Nguyên, một dự án đã làm xã hội rung chuyển vì phản đối, nhưng Nguyễn Tấn Dũng vì “chủ trương lớn của đảng, vẫn phải làm” đến nay ngân sách cứ vậy bù lỗ hàng năm cả trăm triệu đola, cũng đâu thấy ai chịu trách nhiệm?
Và rất nhiều dự án khác chẳng có thể kể hết trong một vài bài viết.
Chung Con, một người trẻ, được đưa lên nhanh chóng, thần tốc tưởng chừng như không một thế lực nào có thể ngăn chặn được đường tiến của mình, nay bỗng dưng trở thành tội đồ trước mắt đảng và xã hội nói lên điều gì?
Liệu có phải do tài năng xuất chúng, một anh hùng thực sự của xã hội, của đất nước?
Xin thưa là không.
Bởi không cần nói đến vấn đề tham nhũng hoặc vi phạm, chỉ nói đến việc điều hành công việc cũng như xử lý chính những điều mình đã đưa ra, đã hứa hẹn, đã làm… thì Chung Con chưa hẳn đã là người xuất chúng, càng không phải là một chính khách thật sự.
Chính vì thế, điều mà ở các nước tiến bộ, dân chủ thường kiêng kỵ là “công an hóa bộ máy nhà nước” để thực hiện một chế độ công an trị. Thì ở Việt Nam, đó lại là xu hướng ngày càng phổ biến của hệ thống chính trị Việt Nam.
Những cái gọi là “Chức vụ” chẳng bởi tài năng, chẳng vì đạo đức hoặc nhu cầu của cuộc sống, của người dân, chỉ là do nhu cầu của đảng – nói đúng hơn là những phe nhóm trong đảng – cài đặt và cơ cấu để giữ vững mối lợi khi chiếc ghế cai trị được bền vững và giá trị lợi ích vật chất được bảo đảm.
Những cái gọi là “danh hiệu” được nhà nước đem trao tặng xưa nay, chẳng nói lên bất cứ điều gì cả. Từ nhiều năm nay, hàng loạt anh hùng được phong tặng đã đua nhau vào tù.
Và sự hạ bệ, hãm hại lẫn nhau với những cái cớ “tham nhũng” hoặc “thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”… chỉ là những điều gây chuyện nực cười.
Việc Chung Con nhanh chóng leo lên đến những chức vụ quan trọng chỉ phản ánh một điều: Bệ đỡ, sự chống lưng của Nguyễn Đức Chung khi đó rất chắc chắn và mạnh mẽ.
Việc Chung Con bị ngã ngựa, bị lâm nạn, chỉ phản ánh một điều: Chiếc bệ đỡ và bàn tay chống lưng của Chung Con giờ đây đã không còn tác dụng và các phe nhóm trong đảng đang ra sức tìm mọi cách để chiếm lấy cái ghế béo bở này.
Để thực hiện việc đó, hẳn nhiên là đảng cần có lý do trước bàn dân thiên hạ và trên hết, là cần những cái cớ để các đồng chí có thể đàng hoàng ra tay chọc tiết lẫn nhau.
Đằng sau đó là những âm mưu, những kế hoạch hãm hại nhau trước mỗi kỳ gọi là Đại hội đảng – một tổ chức hiện đang hoạt động theo kiểu hội kín của Maphia ở Việt Nam.
Đó là những cuộc thanh trừng, những sự thanh toán lẫn nhau giữa các đồng chí đã từng được đào tạo, kêu gọi liên miên trong các phong trào “Học tập và làm theo Hồ Chí Minh” đang ra sức thực hành câu khẩu hiệu “Giữ đoàn kết trong đảng như giữ con ngươi của mắt mình” (Theo bản Di chúc Hồ Chí Minh đã được công bố).
Ngày 25/8/2020
J.B Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment