Thursday, August 14, 2025

ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI, MÀ HÃY NHÌN NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM!

Bình Luận

Trong khi TBT Tô Lâm hô hào dân chúng trong và ngoài nước “chấp nhận những góc nhìn khác biệt nhau” thì các tay đàn em lại ra sức mạt sát người Việt hải ngoại bằng những luận điệu, lời lẽ hạ cấp, thô tục.

Trong phần bình luận hôm nay, kính mời quý thính giả theo dõi bài viết với tựa đề “Đừng Nghe Những Gì Cộng Sản Nói, Mà Hãy Nhìn Những Gì Cộng Sản Làm!” của Thế Vũ, thành viên Ban Biên Tập đài ĐLSN, qua sự trình bày của Nguyên Khải để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.

Từ năm 1975, sau khi miền Nam Việt Nam bị nhuộm đỏ, người Việt tỵ nạn cộng sản được Hoa Kỳ tiếp nhận phần đông chọn miền Nam tiểu bang California làm nơi định cư. Quyết định này không chỉ vì nơi đây có Camp Pendleton đón tiếp làn sóng người tỵ nạn đầu tiên, mà còn vì khí hậu ôn hoà, đất đai phì nhiêu, và có đông đảo nhiều sắc dân Á châu khác. Từ đó, “Cali”, viết tắt chữ “California”, không chỉ là một địa danh, mà còn trở nên biểu tượng của cộng đồng người Việt hải ngoại sống động và luôn huớng về quê nhà.

Trong thời gian qua, trên các diễn đàn xã hội và những cuộc tranh luận qua không gian mạng, người ta thấy nhan nhản những tay dư luận viên, nấp sau danh nghĩa “bảo vệ tổ quốc”, nhưng kỳ thực là đội ngũ đánh phá những tiếng nói đối lập, đặc biệt là người Việt sống tại hải ngoại. Trong số các cách đả kích ấy, một hiện tượng đáng lưu tâm là việc chúng thường xuyên dùng từ “Cali” với luận điệu khinh khi, xem đây như một nhãn hiệu để kỳ thị, mạt sát hay tước đoạt giá trị đạo đức của người phản biện. Đây không chỉ là sự nghèo nàn tư duy ngôn ngữ, mà còn là dấu hiệu của một tâm lý tự ti và sợ hãi trước sự thật.

Như đã nói, “Cali” chỉ là cách viết rút gọn, thân mật của người Việt tại Hoa Kỳ để chỉ một địa danh. Nó không mang một hàm nghĩa chính trị. Nhưng trong miệng lưỡi các dư luận viên, hai tiếng này bị bóp méo, để trở thành biểu tượng của “bọn phản động lưu vong”, “ăn bám Mỹ”, “sống không biết cội nguồn”. Bọn này không phản bác bằng lý lẽ, nhưng chỉ nhằm đánh vào thân thế, hạ thấp nhân cách người nói. Đó là thủ đoạn quen thuộc của mọi chế độ độc tài: thay vì đối thoại, thì bôi nhọ.

Đáng buồn hơn nữa, lối dùng “Cali” để mạ lỵ ấy đã thành thông dụng trong giới dư luận viên trẻ, lớn lên trong nền giáo dục đầy thù hận, tin rằng ngoài biên giới quốc gia là “thế lực thù địch”. Tất cả những ai nói lời ngay thẳng, chỉ ra những sai phạm, tắc trách của nhà cầm quyền, là bị xếp vào loại “Cali phản động”. Các tay dư luận viên này quên rằng một tiếng nói trung thực, dù phát xuất từ nơi đâu, cũng là điều cần lắng nghe trong một quốc gia văn minh.

Trong cách dùng từ “Cali” như mũi dùi đâm thẳng vào người lên tiếng cho dân quyền, ta thấy sự bất lực của hệ thống tuyên truyền. Khi lý lẽ đã cạn, khi không còn che giấu nổi sự thật, họ dựng lên một kẻ thù tưởng tượng. Nếu vật giá tăng vọt, là “Cali” xúi giục. Nếu dân kéo về Hà Nội đòi đất, thì “Cali” đứng sau. Một đất nước mà người dân chỉ cần nói thật cũng bị chụp mũ “Cali” thì ấy là dấu hiệu của một chế độ sợ chính dân mình.

Trớ trêu thay, sự lạm dụng từ “Cali” đang phản tác dụng. Nó khiến người dân đặt câu hỏi: tại sao nhà cầm quyền phải sợ một người sống ở California? Lẽ nào điều người ấy nói là đúng, nên mới bị đánh phá dữ dội đến thế? Chính những thắc mắc ấy đã sói mòn niềm tin vào bộ máy tuyên truyền của đảng CSVN. Người dân không khờ dại. Họ lắng nghe, suy nghĩ, và rồi âm thầm xét lại. Một kẻ nói dối không biết chán, nhưng người nghe thì đã “chán ngấy” lắm rồi!

Thay vì nuôi một bầy dư luận viên rình rập trên mạng, nhà cầm quyền CSVN nên lắng nghe người Việt xa xứ — những người tuy sống nơi xứ người, vẫn mang trong lòng nỗi buồn nước mất. Họ buồn vì quê hương chìm trong tham nhũng, vì dân tộc sống cúi đầu, vì trẻ con không được học lịch sử chân chính. Những người bị gọi khinh là “Cali” ấy, họ không mong gì hơn là thấy đất nước đổi thay -- có pháp trị, có minh bạch, có nhân đạo. Họ lên tiếng vì quyền lợi của quê hương-dân tộc, hoàn toàn không vì tư lợi, và đặc biệt, không vì trả thù, rửa hận!

Việc mạt sát họ bằng từ “Cali” không làm giảm uy tín của họ, mà chỉ phơi bày sự thô lậu và thiếu suy nghĩ của bộ máy tuyên truyền. Nó cho thấy sự thiếu vắng một nền truyền thông tử tế, và sự khủng hoảng niềm tin đến độ không còn dám cho ai nói khác mình. Trong lịch sử, không có triều đại nào đứng vững nhờ sự vu cáo. Triều đại nào cũng đến lúc tàn, nhưng danh dự quốc gia thì tồn tại lâu hơn những kẻ cầm quyền tạm thời.

Thế nhưng, điều đáng nói ở đây là nhân vật chóp bu của đảng, TBT Tô Lâm, lạilớn tiếng kêu gọi dân chúng trong và ngoài nước “chấp nhận những góc nhìn khác biệt nhau”. Hãy nghe lời kêu gọi sau đây của họ Tô trong bài viết phổ biến vào dịp đánh dấu 50 năm ngày miền Nam bị nhuộm đỏ, xin trích:

“Hòa hợp dân tộc không có nghĩa là quên lãng lịch sử hay xóa nhòa sự khác biệt, mà là chấp nhận những góc nhìn khác nhau trong tinh thần bao dung và tôn trọng, để cùng hướng tới mục tiêu lớn hơn: xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, hùng mạnh, văn minh, thịnh vượng, để các thế hệ mai sau không bao giờ phải chứng kiến chiến tranh, chia ly và hận thù, mất mát như cha ông từng đối mặt.” (hết trích)

Rõ ràng là “đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm!”./

 

No comments:

Post a Comment