Đất nước ta, quê hương ta tài nguyên, gia tài tổ tiên cha ông để lại gồm có những gì, nay ra sao, rất cần được cháu con ngày nay điểm lại, đánh giá tỉ mỉ kỹ càng.
Hơn 20 vụ đại án đang được đưa ra xét xử cho thấy tiền của tài nguyên
của đất nước đã được quản lý tùy tiện, vô trách nhiệm ra sao, khi hàng
trăm ngàn tỷ đồng bị thất thoát một cách «nhẹ nhàng» trong một thời gian
dài hàng chục năm, mà những người đứng đầu chính phủ, đứng đầu đảng,
đứng đầu Nhà nước, đứng đầu Bộ Chính trị phải chịu trách nhiệm trước ai
hết, nay mới đưa ra xét.
Xét cho cùng, những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh… cũng chỉ là
những tội phạm kiêm nạn nhân của một chế độ chính trị lạc hậu quá mức mà
ông Tổng bí thư đến nay vẫn không nhận ra, khi ông quyết định khai trừ
mọi đảng viên đòi xây dựng chế độ Tam quyền (lập pháp, hành pháp, tư
pháp) phân lập và xây dựng các tổ chức xã hội dân sự. Ông định sẽ còn
sống với ai trên đất nước và trên thế giới này?
Độc lập kiểu gì mà từ Bắc chí Nam người Trung Quốc nhập cảnh đi về
như trên đất nước họ, hàng giả, hàng nhái, hàng lậu, hàng độc lan tràn
mọi ngả, các công ty Tàu giành mọi gói thầu béo bở nhất về khai khoáng,
nhiệt điện, thủy điện, hóa chất, giao thông cầu đường, trồng rừng, gang
thép, phân bón, bô-xít, thủy sản, không thiếu một ngành nào, một nơi
nào. Đây là thuộc địa kiểu mới hoàn chỉnh mẫu mực của bọn bành trướng.
Có người Việt nào không phẫn nộ và không cảm thấy nhục?
Tài nguyên cơ bản đất nước là ruộng đồng, rừng, biển thì quyền sở hữu
ruộng đất của tư nhân trong nông nghiệp từ ngàn đời bị đảng nghiểm
nhiên tịch thu theo cái «quyền sở hữu toàn dân do Nhà nước (của đảng)
thay mặt quản lý» để nông thôn xơ xác, nông nghiệp lụn bại, nông dân
thành tá điền nghèo khổ làm thuê cho đảng, đến mức em sinh viên luật Đỗ
Thúy Hằng phải lên tiếng khóc cho một nền nông nghiệp bị đảng nhẫn tâm
bức tử, với vô vàn nông dân bị các quan chức cộng sản cướp đất, bị trắng
tay.
Cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh đau lòng than rằng:
Đất nước mình buồn quá phải không anh?
Rừng đã hết, và biển thì đang chết!
Rừng đã hết, và biển thì đang chết!
Mang danh lãnh đạo chính trị, bảo vệ đất nước, đảng cộng sản đã bảo vệ được những gì?
Mang nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ, đất đai, thì người Trung Quốc thả sức thâm nhập; chủ quyền quốc gia bị xem nhẹ dưới danh nghĩa hợp tác toàn diện cả về nội trị, quốc phòng, ngoại giao.
Mang nhiệm vụ bảo vệ tài nguyên rừng biển, thì cho họ vào hợp tác trồng rừng, đánh cá, tự do khai thác cướp phá mọi thứ trên rừng, ven biển, dưới biển.
Mang nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ, đất đai, thì người Trung Quốc thả sức thâm nhập; chủ quyền quốc gia bị xem nhẹ dưới danh nghĩa hợp tác toàn diện cả về nội trị, quốc phòng, ngoại giao.
Mang nhiệm vụ bảo vệ tài nguyên rừng biển, thì cho họ vào hợp tác trồng rừng, đánh cá, tự do khai thác cướp phá mọi thứ trên rừng, ven biển, dưới biển.
Lãnh đạo kinh tế là hướng dẫn chỉ đạo cuộc khởi nghiệp xây dựng kinh
tế, phân chia thành quả phát triển cho công bằng, thu chi ngân sách hợp
lý, không để rơi vãi thất thoát, thế nhưng thực tế tham nhũng lan tràn,
ngân sách thất thoát hàng trăm nghìn tỷ đồng, khi xử tham nhũng không
thu hồi nổi 5%, nợ quốc gia vượt quá tài sản quốc gia một năm, vậy là
thất bại hoàn toàn về kinh tế. Tài chính thu không đủ chi, không đủ tiền
trả lãi nợ quốc gia hằng năm, ngân hàng phá sản hàng loạt, hiệu quả
lãnh đạo kinh tế tài chính hầu như là con số âm.
Lãnh đạo xã hội là xây dựng mối đoàn kết quốc gia keo sơn, cuộc sống
dân chủ, tiến bộ, bình đẳng văn minh, nhưng họ nuốt lời hứa hòa giải hòa
hợp dân tộc, họ cai trị miền Nam như cai trị kẻ thù theo kiểu ân oán
tàn bạo ác độc nhất.
Nền giáo dục quốc gia cực kỳ lạc hậu, giáo điều, nhồi sọ cổ lỗ, bằng
giả bằng dỏm tràn ngập, không một trường đại học Việt nào được xếp trong
số 300 trường khá nhất ở châu Á.
Nền y tế suy đồi đi ngược với phương châm «thầy thuốc như mẹ hiền»,
theo kiểu tiền thầy bỏ túi, thuốc giả tràn lan, thầy thuốc giết bệnh
nhân.
Xã hội đảo điên, người yêu nước chống bành trướng, bênh dân oan bị
tuyên án nặng nề, trong khi các quan lớn có bồ nhí, có biệt phủ hàng vài
chục tỷ đồng, tội rất nặng chỉ bị khiển trách như phủi bụi. Đạo đức lao
dốc cùng cực, mất tính người, vợ chặt cổ chồng, ông và bố cưỡng hiếp
cháu gái, con gái mới 5, 6 tuổi.
Lãnh đạo đất nước mà lại hèn với giặc, ác với dân. Vậy mà còn huênh
hoang khuyên dân ta «không nên ngủ quên trên vòng nguyệt quế». Chuyên
nói phét, nói không biết ngượng, vòng nguyệt quế ai cho? Bắc Kinh à?
Có còn gì để mà «ngắm nhìn, rung đùi tự khen tự sướng đất nước ta
chưa bao giờ đẹp như thế này!» khi ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên T.Ư.
đứng trước mức án tử hình và tù chung thân, khi các đồng chí thù địch
tìm cách hãm hại nhau, đuổi bắt nhau như những kẻ tử thù chỉ vì kèn cựa
ngôi thứ và bổng lộc phi pháp.
Đảng cộng sản đến cuối năm 2017 và vào đầu năm 2018 đã lộ nguyên hình
là kẻ đã tàn phá có hệ thống, tận gốc, tanh bành cuộc sống tinh thần và
vật chất của xã hội ta, từ hạ tầng cơ sở – hiến pháp, pháp quyền đến
thượng tầng kiến trúc – đạo đức xã hội của đất nước ta.
Vì ai nên nỗi? Vì đâu có cảnh đất nước điêu tàn? Bi đát hơn thời
phong kiến. Lạc hậu hơn thời thực dân. Cực nhục đau đớn hơn thời chiến
tranh quyết liệt.
Cả xã hội ta, trong và ngoài nước, xin bà con ta hãy bàn bạc tập thể
về hiện tình đất nước tan nát tanh bành ra sao, xã hội tha hóa đến mức
nào, đâu là nguyên nhân thật sự và cùng nhau hành động có trách nhiệm để
cứu dân cứu nước, tự cứu mình ra khỏi cuộc trầm luân khổ ải này./.
Bùi Tín
No comments:
Post a Comment